Editor: 如意: Như Ý
Hiện tại Thượng Quan Ngưng chỉ muốn bảo vệ người đàn ông mình yêu nhất, bảo vệ con trai của mình, người còn lại, cô căn bản không quá quan tâm.
“Được, quả thật hắn rất đáng chết, nhưng lần này anh nhất định phải đảm bảo an toàn cho mình. Không được vội vàng giết hắn, trước tiên anh phải dưỡng thân thể mình cho tốt. Bây giờ anh đang phát sốt, hơn nữa nhiệt độ cứ tăng cao, nếu anh không thoải mái thì nói cho em biết, em lập tức đi tìm bác sĩ Mộc”.
Cảnh Dật Thần không phải Tiểu Lộc, cơ thể hắn đau nhức vô cùng, hơn nữa trên người miệng vết thương rất nhiều, lúc này kỳ thật chỗ nào cũng không thoải mái, nhưng hắn không hề nói chữ một chữ đau nào, chỉ an ủi Thượng Quan Ngưng nói: “Không có việc gì, anh ngủ một giấc sẽ tốt thôi, đừng quá lo lắng. Nhưng còn em, thân thể có thấy khó chịu hay không?”.
Cảnh Dật Thần không nói Thượng Quan Ngưng cũng chẳng để ý, nhưng hắn nói xong, rốt cuộc cô mới nhận thấy có chỗ không ổn.
Nhưng mà cô đã tới chỗ Mộc Vấn Sinh biết mình có những di chứng gì, cho nên lúc này cũng không lo lắng nhiều.
“Em cũng không có việc gì, cũng hơi khó chịu, nhưng cũng không nghiêm trọng như bác Mộc nói”.
Cảnh Dật Thần lại cười nhẹ, đáp: “Y thuật của Mộc Thanh có thể sai sót, nhưng y thuật của bác Mộc không bao giờ sai, ông ấy nói có bao nhiêu triệu chứng, em sẽ có bấy nhiêu triệu chứng, hiện tại em không cảm thấy nghiêm trọng, là do chưa đến lúc”.
Máu của Tiểu Lộc có thể nâng cao cơ năng của thân thể, làm cho người ta thay đổi thành “Siêu nhân”, tin tức này một khi bị người ngoài biết được, nhất định Tiểu Lộc không còn đường sống.
Có rất nhiều kẻ liều mạng, phần tử bạo lực, do căn bản họ mặc kệ triệu chứng gì, họ chỉ quan tâm tới lực lượng mà thôi.
Cho nên máu Tiểu Lộc có nhiều công năng, cũng có nhiều di chứng, chỉ có vài người ít ỏi biết mà thôi.
Nhưng mà, Mộc Vấn Sinh từng lấy máu của cô ấy, bỏ rất nhiều thời gian nghiên cứu phân tích, hơn nữa vì muốn nghiên cứu thật chuẩn, ông từng dùng luôn cả máu của Tiểu Lộc, dùng thân thể của mình cảm nhận những vi khuẩn kia.
Cho nên ông nhất định không đoán sai tình hình của Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng cũng không lo lắng cho mình, hiện tại cô chỉ đau lòng cho Cảnh Dật Thần.
Cô muốn hỏi hắn một chút, ngày hôm qua bẩn như vậy có khó chịu hay không, ngày hôm qua có bị Đường Thư Niên nhục nhã hay không, nhưng lại sợ Cảnh Dật Thần nhớ tới chuyện ngày hôm qua tâm tình lại khó chịu, đành nuốt lời muốn nói vào trong lòng.
Nhưng Cảnh Dật Thần giống như biết cô muốn hỏi gì, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Đứa ngốc, không cần lo lắng cho anh, anh ổn mà. Này đều nhờ cha của anh, huấn luyện ma quỷ trước kia làm cho anh khi gian nhan nhất, điều kiện hiểm ác nhất cũng có thể sống. Trước kia anh cảm thấy ba yêu cầu rất hà khắc, anh nghĩ anh sẽ không ở tuyệt cảnh tứ cố vô thân này, nhưng anh sai rồi. Vị trí của anh quyết định trong cuộc đời của anh có nhiều khả năng sẽ gặp tuyệt cảnh này, cuộc sống của anh không thể an nhàn”.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng đau như là bị kim đâm.
Hắn là thiên chi kiêu tử [1], có thể tùy ý tiêu xài, bừa bãi hưởng thụ cuộc sống con nhà giàu, nhưng ai mà biết, hắn từng nếm bao nhiêu khổ, tổn thương bao nhiêu.
[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
Cảnh Dật Thần chưa bao giờ sẽ sợ hãi khó khăn, cũng sẽ không kiêng dè thất bại.
Chuyện duy nhất hắn kiêng dè, chính là tra tấn hắn từng trải qua vào mười một năm trước.
Nhưng mà hôm nay, Đường Thư Niên tỉnh lại vẫn mạnh mẽ phong bế trí nhớ của hắn, thậm chí muốn phục chế lại chuyện mười một năm trước, lúc ban đầu quả thật Cảnh Dật Thần thống khổ không chịu nổi, nhưng hiện tại, cô gái âu yếm ôm trong lòng, nằm ở trên giường bệnh, nội tâm hắn cũng dần yên tĩnh lại, ký ức hắn tận lực phong bế không muốn gặp lại, hiện tại hắn cũng có thể thản nhiên đi tiếp nhận rồi.
“A Ngưng, không phải em muốn biết vì sao mọi người không thể đụng vào anh sao?”.
m thanh trầm thấp khàn khàn của Cảnh
Dật Thần vang lên, lời nói của hắn làm cho Thượng Quan Ngưng có chút khiếp sợ.
Trước kia cô không biết hắn trải qua những gì, cho nên mới không biết đi hỏi, nếu biết nguyên nhân, cô tuyệt đối không hỏi tới.
Bởi vì đó là xát muối vào người hắn, chứ không phải là quan tâm hắn.
Trước kia, Cảnh Dật Thần không muốn nói chuyện này, chỉ sợ hắn kiêng kị mình, mà hiện tại, hắn nguyện ý nói, có phải hắn đã nghĩ thoáng chuyện kia rồi không?
Cô duỗi một ngón tay, đặt ở trên môi trắng bệch của hắn, ngăn cản hắn nói tiếp.
“Xuỵt, không cần phải nói, em đã đã biết. Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua mới tốt, anh là của em, từ đầu đến chân cũng là của em”.
Cảnh Dật Thần có chút kinh ngạc, sau lại thoải mái: “Đường Thư Niên nói cho em biết?”
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, cho nên lúc ấy em rất muốn giết hắn. Ngoại trừ em có thể đụng vào anh? người khác đều không được, phụ nữ cũng không được, đàn ông càng không được, ai cũng không được cướp!”.
Cảnh Dật Thần nghe giọng nói bá đạo của cô, không khỏi bật cười.
Hắn biết, cô đang đổi biện pháp an ủi hắn.
Nhưng mà, chuyện này kỳ thật hắn cũng không cần an ủi.
Trước kia hắn cảm thấy ghê tởm, cảm thấy sỉ nhục, hiện tại lại cảm thấy, dạng nhục nhã gì hắn đều có thể chấp nhận, chỉ cần Thượng Quan Ngưng khỏe mạnh, hắn liền cảm thấy mỹ mãn.
So với việc mình chịu nhục nhã, hắn càng không muốn nhìn thấy ngày nào Đường Thư Niên đều chụp ảnh Thượng Quan Ngưng, làm hắn phẫn nộ.
Đường Thư Niên đem chuyện hắn từng trải qua nói cho Thượng Quan Ngưng cũng rất bình thường, đây chuyện hắn kiêu ngạo nhất, hắn tổng cảm thấy mình dựa vào chuyện này mới đánh bại được hắn ta.
Một khi chuyện này bị nói ra, Đường Thư Niên cảm thấy rất thành tựu, sẽ phá hư địa vị của người chồng trong suy nghĩ của người vợ.
Nhưng Đường Thư Niên sai lầm rồi.
Địa vị của hắn ở trong lòng Thượng Quan Ngưng, chỉ sợ căn bản không thể thay đổi.
Cảnh Dật Thần thân mật hôn lên trán Thượng Quan Ngưng, thấp giọng nói: “Ngủ đi, anh ôm em ngủ, ngày mai em sẽ rất khó chịu, thừa dịp lúc này triệu chứng chưa rõ ràng, thì ngủ nhiều một chút”.
Thượng Quan Ngưng bị hắn hôn, ôm, dỗ, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có hắn ở bên người, dạng đau đớn gì đối với cô mà nói đều có thể chịu được.
Cô ngẩng đầu hôn cái cằm mọc râu lún phún của hắn, rồi sau đó an tâm nhắm mắt lại, ôm hắn cùng nhau ngủ.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Cảnh Dật Thần đã bớt nóng, trải qua một đêm tĩnh dưỡng được dược vật tẩm bổ, sắc mặt hắn không còn tái nhợt dọa người giống như ngày hôm qua, trạng thái cả người thoạt nhìn khá hơn nhiều.
Người sắc mặt tái nhợt, tinh thần không phấn chấn, đổi thành Thượng Quan Ngưng.
Di chứng của virus rốt cuộc cũng bạo phát.
Hiện tại cả người cô rất đau, nhất là xương cốt, như là có con kiến cắn cắn, đau tận xương cốt!
Đau đến nỗi ngay cả cơm cô cũng ăn không vô, thậm chí ngay cả Cảnh Trung Tu mang Cảnh Duệ đến, cô cũng không có nhiều sức lực ôm con, sợ ném con đi chỗ khác.