Hơn nửa đêm, bắt đầu ầm ĩ không yên.
Thượng Quan Ngưng căn bản không ngờ rằng, bộ dáng bây giờ của Cảnh Dật Nhiên như là hoàn hoàn biến thành bộ dáng của người khác, đối với Tiểu Lộc thật sự là đau đến thực chất bên trong, cô chịu một chút tổn thương, hắn liền đau lòng như sắp chết, sau đó lại lải nhải lý luận với Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần nhất định phải hứa sau này không cho Tiểu Lộc đi giết người nữa.
Cảnh Dật Thần vốn dĩ cũng có quyết định này, nhưng thái độ Cảnh Dật Nhiên ác liệt như vậy ra mệnh lệnh với hắn, làm hắn cũng giận, nói còn khó nghe hơn Cảnh Dật Nhiên, còn nói về sau Cảnh gia có đối thủ nào, đều kêu Tiểu Lộc đi giết.
Hai người chỉ kém chút nữa đã đánh nhau!
Lúc này bọn họ lại đối chọi gay gắt như trước.
“Bồi thường? Nếu cô ấy có ý tốt muốn bồi thường, tôi sẽ đưa, chỉ sợ chính cô ấy ngại nên sẽ không mở miệng đòi bồi thường!".
Cảnh Dật Thần còn muốn nói cái gì nữa, Thượng Quan Ngưng lập tức tiến lên kéo ống tay áo của hắn: “Dật Thần, đừng ồn ào nữa, chúng ta về nhà đi, con trai đã rất mệt”.
Cảnh Duệ trừng hai mắt to sáng ngời mắt tỏ vẻ không phục!
Hiện tại con rất có tinh thần, không hề buồn ngủ chút nào! Mẹ gạt người!
Nhưng Cảnh Dật Thần nghe Thượng Quan Ngưng nói vậy, quả nhiên không hề tranh chấp với Cảnh Dật Nhiên nữa, hắn giơ tay ôm Cảnh Duệ trong lòng Thượng Quan Ngưng, rồi sau đó cầm tay cô, mang theo cô rời khỏi biệt thự này.
Đợi khi ra cửa, Cảnh Dật Thần mới nhớ tới, hắn hẳn là đuổi Cảnh Dật Nhiên đi mới đúng, dù sao này tòa biệt thự này là của hắn, căn bản không phải của Cảnh Dật Nhiên, hắn ta chỉ ở nhờ trong này mà thôi!
Cảnh Dật Thần một nhà ba người rời đi, phòng khách liền chỉ còn lại hai người Tiểu Lộc và Cảnh Dật Nhiên.
Tiểu Lộc có chút mỏi mệt ôm hắn, dựa vào trong lòng hắn, thấp giọng nói: “Quả thật em không có tư cách muốn bồi thường, đi giết Đường Thư Niên, đáng lẽ em không nên đi, sẽ không có vấn đề gì cho Cảnh Dật Thần. Cảnh gia làm cho em rất nhiều việc, không có bọn họ, em căn bản sống không đến bây giờ. Có thể giúp Cảnh Dật Thần làm chút việc, em rất vui vẻ”.
Cảnh Dật Nhiên ê ẩm trong lòng, hơn nữa đau lợi hại.
Trước kia hắn chỉ lo tranh đấu với Cảnh Dật Thần, cho tới bây giờ cũng không chú ý tới Tiểu Lộc, không giúp đỡ cô, càng không biết Cảnh gia ở sau lưng cô trả giá nhiều như vậy, nhất là thay máu gần đây, chính là một công trình vô cùng lớn mà phức tạp.
Nếu không phải mặt mũi của Cảnh gia, Mộc Vấn Sinh căn bản sẽ không hao phí nhiều tinh lực đi thay máu cho Tiểu Lộc.
Mà tuy rằng hắn họ Cảnh, nhưng ở chỗ Mộc Vấn Sinh, căn bản không có nửa điểm mặt mũi đáng nói.
Cảnh Dật Nhiên có hơi hối hận hôm nay không khống chế được đã mắng Cảnh Dật Thần, đoạn thời gian trước hắn đã khống chế rất tốt, hôm nay lại bởi vì Tiểu Lộc bỏ thân mạo hiểm, hắn đau lòng sắp hỏng rồi, cho nên căn bản không khống chế được.
Cảnh Dật Thần vô cùng lạnh lùng, ngoại trừ quan tâm đến sinh tử của Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ, tính mạnh của những người còn lại hắn ta đều không thèm quan tâm. Hôm nay mắng cho một trận, một chút hiệu quả cũng không có, nội tâm của hắn ta cứng như hòn đá.
Cảnh Dật Nhiên có chút suy sụp ôm lấy Tiểu Lộc, thì thào nói: “Có phải anh rất vô dụng hay không? Chẳng những không giúp được gì, còn kéo thêm chân sau của em, tôi không có năng lực đi bảo vệ em…”.
Tiểu Lộc nhẹ nhàng lắc đầu, ôm chặt hắn nói: “Em xếp hạng thứ hai trên toàn cầu, trừ khi anh là người xếp hạng thứ nhất mới bảo vệ được em, em gây sự rất nhiều, không liên quan tới anh”.
Nhưng mà, Cảnh Dật Thần không xếp thứ nhất trên toàn cầu, nhưng chỉ cần hắn muốn bảo vệ em, hắn có thể làm được.
Những lời này, trong lòng Cảnh Dật Nhiên yên lặng nhắc lại một lần, nhưng không nói ra miệng.
Thực lực của hắn và Cảnh Dật Thần rất chênh lệch, lại một lần nữa rõ ràng hiện ra ở trước mắt hắn, lấy loại phương thức tàn nhẫn nhất, đánh sâu vào lòng tự trọng của hắn.
Cảnh Dật Nhiên không khỏi cười khổ, đừng nói hắn hiện tại hai bàn tay trắng, cho dù hắn trước kia là Nhị thiếu gia Cảnh gia phong quang vô hạn, lúc trong tay có rất nhiều sức người và vật lực, cũng căn bản không phải là đối thủ của Cảnh Dật Thần, chỉ là hắn không chịu thừa nhận, vẫn luôn
lừa mình dối người mà thôi.
Hắn không đau khổ quá lâu, cứ cáu giận tự trách căn bản không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, hắn cần cố gắng và kinh doanh từ từ, một ngày nào đó, hắn có thể dựa vào lực lượng của mình đi bảo hộ Tiểu Lộc.
Cảnh Dật Nhiên buông Tiểu Lộc ra, thần sắc tự nhiên cởi bỏ quần áo của Tiểu Lộc, xem xét thương thế trên người cô.
Tiểu Lộc cũng không tránh né, cô không cảm thấy cởi áo là một chuyện xẩu hổ, trong sinh mệnh của nàng chưa từng xuất hiện loại cảm xúc xấu hổ này.
Trên người Tiểu Lộc tăng thêm không ít vết thương mới, đều tại lần nổ mạnh kia để lại.
Nhưng tế bào trong thân thể cô có năng lực chữa trị gấp mười lần người khác, người khác cần đến mười ngày vết thương mới tốt lên, cô chỉ cần một ngày là vết thương đã dần khép lại.
Cho nên, hiện tại Cảnh Dật Nhiên chỉ nhìn thấy các vết sẹo màu trắng, mà không nhìn tới các miệng vết thương máu tươi đầm đìa.
Chờ qua một đoạn thời gian nữa, đa số vết sẹo trên người cô sẽ biến mất, chỉ có miệng vết thương rất sâu mới để lại chút sẹo.
Hắn tặng khẩu khí, đang muốn ôm Tiểu Lộc đi tắm rửa nghỉ ngơi, Tiểu Lộc lại mở miệng nói: “Anh đưa em đi bệnh viện đi”.
Cảnh Dật Nhiên lập tức khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Em không thoải mái sao?”.
Tiểu Lộc chỉ vai trái của mình: “Nơi này có một viên viên đạn, còn chưa lấy ra”.
“Cái gì?!”. Cảnh Dật Nhiên vừa sợ vừa giận lại đau lòng, trong thân thể cô có một viên đạn lại không muốn sống đuổi giết Đường Thư Niên khắp nơi, này khẳng định là rất đau rất đau, thế mà cô vẫn khiêng đến tận bây giờ!
Cảnh Dật Nhiên ngẫm lại liền cảm thấy vô cùng khó chịu, trong đầu hắn có một viên đạn, cái viên đạn này luôn tra tấn hắn, thường xuyên bị đau giống như kim đâm, hắn có thể cảm nhận được trên vai Tiểu Lộc có một viên đạn sẽ thống khổ cỡ nào.
Hắn vừa mới xem xét thương thế trên thân thể Tiểu Lộc, vai trái chỉ còn lại có một dấu vết nhạt nhòa, thoạt nhìn giống như không bị gì cả, lần này thì hay rồi, còn phải đến bệnh viện rạch da ra, lấy viên đạn ra, sẽ làm miệng vết thương hở ra lần nữa!
Hắn đau lòng ôm lấy Tiểu Lộc, nhưng không hề nói cái gì cả, ôm lấy cô, bước ra khỏi biệt thự.
Thân thể Tiểu Lộc rất đặc biệt, Cảnh Dật Nhiên không dám mang theo cô đi đến bệnh viện khác, thừa dịp bóng đêm dày đặc, hắn lặng lẽ đến bệnh viện Mộc thị. Dương Mộc Yên an bài hai người ở nhà đến nơi này giám thị hắn, hôm nay Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ đến nơi đây, kỳ thật phiêu lưu không ít.
Cũng may Dương Mộc Yên không quá nghi ngờ hắn, hai người giám thị kia đều rất làm biếng, Thượng Quang Ngưng tới nơi này đi bằng cửa sau, nên thoát khỏi giám thị của bọn họ.
Cảnh Dật Nhiên cũng mang theo Tiểu Lộc đi từ cửa sau, hai người giám thị hắn đều đã ngủ gà ngủ gật ở nơi nào, không phát hiện bọn họ rời khỏi biệt thự.
Kỳ thật, Dương Mộc Yên chọn lựa người luôn khôn khéo tài giỏi, thường ngày đức phẩm nghề nghiệp không tệ, nhưng mà, vì không muốn Cảnh Dật Nhiên bị bại lộ, Cảnh Dật Thần cố ý an bài người bỏ thuốc trong thức ăn của hai người phụ trách giám thị kia, cho nên bọn họ mới buồn ngủ.