Vẫn luôn chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cả nhà Mộc gia đều phải rời đi, Triệu An An mới lấy hết can đảm, chạy đến trước mặt Mộc Vấn Sinh, căng da đầu nói: “Ông nội Mộc, con có nói mấy câu muốn nói với ông."
Nào nghĩ đến, Mộc Vấn Sinh thế nhưng một chút cũng không cho cô mặt mũi, ông trung khí mười phần nói: “Nha đầu thúi, hố cháu trai ta thảm như vậy, ta không có gì muốn nói với cô! Đi chỗ khác chơi đi!"
Làm trò trước mặt nhiều người Mộc gia như vậy, lão gia tử không chút khách khí cự tuyệt cô, sắc mặt Triệu An An ngay tức khắc biến thành màu gan heo, xấu hổ muốn tìm khe đất chui vào.
Bất quá, Mộc Vấn Sinh luôn luôn có tính tình như vậy, ông ngay cả mặt mũi của Cảnh Thiên Viễn cũng không để ý, thường thường cùng Cảnh Thiên Viễn tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, “Nha đầu thúi” như cô, ông càng sẽ không ôn tồn nói chuyện.
Cũng may Triệu An An đã không phải bị ông mắng một lần hai lần, hơn nữa ngay cả Cảnh Dật Thần cũng bị ông mắng cho máu chó đầy đầu, hiện tại cũng không phải không nhịn được. Cô hít sâu một hơi, rất nhanh liền đem việc xấu hổ khi bị cự tuyệt vứt ra sau đầu.
Cô một phen giữ chặt lấy tay áo của Mộc Vấn Sinh, học bộ dáng của người khác, dậm chân làm nũng: “Ông nội Mộc, con là thật sự có chuyện muốn nói với ông, chỉ hai câu thôi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ông! Nếu ông không nghe con nói thì con sẽ ôm cánh tay của ông khóc!”
Được, Mộc Vấn Sinh bảy tám chục tuổi, sống hơn phân nửa cuộc đời cũng không có người làm nũng với ông như vậy, thật là làm cho ông không được tự nhiên!
Ông không có con gái, chỉ có một cháu gái là Mộc Tâm, nhưng Mộc Tâm từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, ông nói hướng đông thì sẽ tuyệt đối không theo hướng tây, càng không lôi kéo tay áo ông, không biết xấu hổ mà làm nũng với ông.
Mấy đứa chau trai, trừ Mộc Thanh ra sẽ hoạt bát một ít, còn lại thì ai cũng đều là nghe lời và ổn trọng, làm sao có thể giống Triệu An An, ôm cánh tay không buông, còn uy hiếp ông muốn khóc cho ông xem.
Cách đó không xa Triệu Phất vẫn luôn đang nhìn bên này, bà tuy rằng đã cao tuổi, nhưng là thân thể thẳng tắp, sắc mặt thập phần bình tĩnh, chỉ có duy nhất ánh mắt kia là sắc bén, như con dao sắc bén có thể cắt thịt, Mộc Vấn Sinh đối với cái bà này cũng rất đau đầu, phụ nữ của Triệu hia vẫn luôn vô cớ gây rối gien, phát điên mà căn bản là không nói đạo lý.
Ông đem tay áo của mình từ trong tay Triệu An An túm ra, sau đó phất tay kêu người Mộc gia đi trước.
Đán người Mộc gia đều rất kính trọng lão gia, ông kêu rời đi, tất cả mọi người không ai có ý tứ dừng lại, rất nhanh đều biến mất ở trong đại sảnh.
Triệu lão phu nhân căn bản còn định lại che chở cho cháu ngoại, nhưng Triệu An An lại quay đầu nói với bà và Triệu Chiêu: “Bà ngoại, bà cùng mẹ con đi ra ngoài trước đi, con cùng ông nộ Mộc nói riêng mấy câu.”
Lão thái thái do dự trong chốc lát, tựa như sợ lão già Mộc Vấn Sinh này sẽ làm khó bảo bối cục cưng của bà, nhưng trong ánh mắt của Triệu An An tất cả đều là sự khẩn cầu, bà trong lòng mềm nhũn, nói với Mộc Vấn Sinh: “Họ mộc, ông không được mắng cháu gái tôi, nếu nó mất một cong tóc thì tôi sẽ không để yên đâu!"
Cô nói xong liền hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Vấn Sinh liếc mắt một cái, rồi sau đó xoay người đi, làm cho Mộc Vấn Sinh tức đến râu thẳng run.
Là Triệu An An một hai phải lôi kéo ông nói chuyện, cũng đâu phải lagm ông cưỡng cầu Triệu An An ở lại, như thế nào còn làm ông nổi giận! Thật là tai bay vạ gió!
“Triệu Phất này tính tình hung hãn sao lại một chút cũng không sửa! Ta cuối cùng cũng biết là vì cái gì mà nha đầu thúi cô quật cường như vậy, hoá ra đây đều là cái thừa kế của Triệu gia!”
Triệu An An cười nói: “Bà ngoại con vẫn luôn như vậy, nhưng thật ra tâm địa bà rất tốt, chỉ là tính tình tương đối thẳng thắn, con cũng giống bà ngoại, tính tình thẳng thắn, bà con cũng không coi ông như người ngoài! con cũng giống bà ngoại con. Tính tình thẳng thắn, mong ông
thông cảm!”
Cô ngày thường ở nhà cũng sẽ tìm các loại biện pháp để làm cho bà ngoại vui vẻ, làm nũng giả đáng thương cũng là một cách.
Lão gia một chút cũng không cảm kích, thổi râu trừng mắt nói: "Thôi đừng, mấy người vẫn là nên coi lão già như ta là người ngoài đi, cháu trai của ta bị cô lăn lộn đến mức không nhận ra hình dáng nữa, bẹnh viện cũng mặc kệ, y thuật cũng không nghiên cứu, cả ngày đều cân nhắc đến cô, thật là làm mất hết thể diện của Mộc gia! Ta cũng không dám cùng các người làm người một nhà!”
Triệu An An tuy rằng biết Mộc Vấn Sinh đối chính mình ý kiến rất lớn, cũng biết chính mình nói chuyện riêng với ông sẽ bị ônh mắng đau, nhưng lúc này khi nghe ông nói vậy, trong lòng cô vẫn rất khổ sở.
Cô cho rằng da mặt chính mình đã rất dày, cho rằng chính mình đã kim cương bất hoại, không nghĩ tới, hóa ra nội tâm cô vẫn yếu ớt như cũ như vậy, Mộc Vấn Sinh nói vài lời nói nặng mà cô đã rất khổ sở, muốn trực tiếp chạy đi.
Mộc Vấn Sinh đối với trình độ mở miệng của chính mình vẫn là ghê gớm, ngày thường cũng chỉ có Cảnh Thiên Viễn có thể chịu được ông, những người còn lại nhìn thấy ông đều sợ muốn chết, ngay cả cái Mộc Thanh cũng trốn tránh ông, sợ bị ông mắng.
Triệu An An một cô gái, là là chái gái độc nhất của Triệu gia, từ nhỏ đã được che trở trong bàn tay lớn lên, chưa từng trải qua khổ sở gì, phòng chừng bị mắng như vậy cũng là lần đầu.
Nhưng cô thế nhưng còn có thể đứng ở chỗ này, không khóc lóc chạy ra.
Xem ra cô đối với cái tên tiểu tử Mộc Thanh kia vẫn là rất có cảm tình!
Mộc Vấn Sinh đã thành tinh, ông đoán được Triệu An An một hai phải nói chuyện riêng mình, khẳng định là vì Mộc Thanh, lúc này thậm chí còn vì Mộc Thanh mà tình nguyện bị mắng, coi như nha đầu thúi này có chút lương tâm.
Tâm tình ông không khỏi tốt hơn một chút.
Cháu trai ưu tú nhất của ông quá si tình, chỉ yêu một mình Triệu An An, Mộc Vấn Sinh vì sầu thế mà tóc trắng đi khá nhiều. Triệu An An căn bản là không biết, Mộc Thanh đã vì cô mà đã làm cái gì, cậu thậm chí vì để cha cậu đồng ý cho cậu cưới Triệu An An, mà quỳ suốt một đêm, ngày hôm sau đầu gối sưng đến lợi hại, đi không được.
Không chỉ có như thế, mỗi một lần Triệu An An gây ra chuyện gì, Mộc Thanh đều sẽ thay cô chùi đít, còn sẽ không ngừng nói tốt về cô ở Mộc gia, chính mình mua quà mang về nhà, vậy là lại nói đây là quà Triệu An An mua hiếu kính ông.
Tưởng ông hồ đồ, cái gì cũng không biết sao!
Cháu trai đem nha đầu này coi như tâm can mà che chở, chỉ muốn lập tức cưới cô về nhà, căn bản là không để bụng việc cô tùy thời đều có khả năng tái phát ung thư, thậm chí ngay cả con cũng không muốn, nhưng Triệu An An thì sao? Cả ngày hoặc là cùng Mộc Thanh cãi nhau, hoặc là một hai phải đoạn tuyệt quan hệ cả đời không qua lại với nhau, hoặc là dứt khoát rời nhà trốn đi!
Mộc Thanh không đau lòng cho chính mình, nhưng người làm ông như ông cũng đau lòng cho cháu trai nha!
Toàn bộ thành phố A có bao nhiêu cô gái tốt, nào giống Triệu An An? Người ta đều ôn nhu hiền hậu, khỏe mạnh thông minh, Mộc Thanh tùy tiện tìm một cô cũng hơn Triệu An An a!
Mộc Vấn Sinh là người từng trải, ông đời này đã kết hôn hai lần, từng có hai vợ, ông biết rõ người phụ nũe như thế nào thì phù hợp cưới về. Ông luôn thấy người vợ hiền hậu mới là quan trọng nhất, là một người vợ tốt, về sau cuộc sống vợ chồng sẽ nhẹ nhàng vui vẻ hơn rất nhiều.