“Ông đáp ứng con cái gì?”
Triệu An An bám riết không tha mà truy vấn, cô cần phải hỏi rõ, hơn nữa Mộc Vấn Sinh phải cho cô một cái hồi đáp chính xác, bằng không hôm nay cô sec náo loạn!
Mộc lão gia lệ rơi đầy mặt.
Nha đầu a, cô mau buông tay đi, bộ quần áo này là là con dâu tự tay làm, vải dệt rất mềm, tài may vá của con dâu ông cũng không chắc lắm nên bộ quần áo này cũng không rắn chắc, chốc lát nếu bị cô đem quần cũng kéo xuống còn có một chân thì ta để mặt đi đâu đây.
Mộc Vấn Sinh một tay gắt gao bắt lấy quần, một tay đỡ cái trán, mặt đầy hắc tuyến nói: “Ta đáp ứng với cô, sẽ không đem Mộc Thanh tiểu tử thúi kia đuổi ra khỏi Mộc gia! Được chưa?!”
“Ngần này chưa đủ, còn gì nữa?”
Mộc Vấn Sinh sắc mặt trắng hồng đỏ bạch, trên đầu đầy vạch đen: “Ta sẽ để nó tiếp tục ở bệnh viện Mộc thị làm bác sĩ! Nha đầu chết tiệt kia, mau buông tay! Nếu không buông tay, ta sẽ thật sự đá cô!”
Quần của ông cũng sắp bị cô kéo xuống!
“Khoan, hai điều này còn chưa đủ, còn nữa? Còn có một cái quan trọng nhất!” Triệu An An rất cao hứng, bắt lấy ống quần của lão gia, Mộc Vấn Sinh rốt cuộc cũng phải đáp ứng, quá tốt! Mộc Thanh lại có thể về làm viện trưởng, về sau cậu tay cầm quyền to, sẽ không bị các bác sĩ khác khi dễ, lại có thể vẻ vang!
Mộc Vấn Sinh trong lòng nôn nóng bất an!
Vừa rồi chính là nha đầu chết tiệt kia lúc ẩn lúc hiện, mới đem tay áo ông kéo xuống, lúc này lại bắt đầu ôm đùi ông, cái quần này không phải sẽ khó lòng mà giữ được chứ?
Ông sợ lại sảy ra cái gì ngoài ý muốn, cũng bất chấp uy nghiêm, chạy nhanh nói: “Được được được, ta đáp ứng cô, cho Mộc Thanh làm viện trưởng! Cô mau mau buông tay!”
“Cô nói chuyện phải giữ lời, tuyệt đối không thể đổi ý!”
“Giữ lời, không đổi ý!”
“Hôm nay phải để Mộc Thanh lên làm viện trưởng, không thể kéo dài!”
Nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc dây dưa không xong!
Mộc Vấn Sinh cắn răng nói: “Được, luôn hôm nay, không được kéo!”
Triệu An An kế hoạch toàn thắng, trong lòng cao hứng: “Ai nha nha, ông nội Mộc.. Ông là ông nội tốt nhất trên đời này! Nếu con có ông nội như vậy thì tốt rồi, khẳng định có thể sống lâu mười năm!”
Mộc Vấn Sinh nghĩ thầm, ít nhiều ta cũng không có đứa cháu gái như vậy, bằng không sẽ tổn thọ mười năm!
Triệu An An không biết Mộc Vấn Sinh trong lòng nghĩ cái gì, chỉ là thấy sắc mặt ông khó coi lợi hại, nghĩ mau đứng lên nhận lỗi với Mộc lão gia, kết quả, cô ngồi dưới đất lâu lắm, làm cho chân tê rần, cô cử động đứng dậy thì kém chút ngã.
Triệu An An theo bản năng muốn bắt lấy đồ vật để cân bằng một chút thân thể, kết quả, lại là “Thứ lạp” một tiếng.
Triệu An An ngây người.
Mộc Vấn Sinh cũng ngây người.
Quần của ông rốt cuộc vẫn là không thể bảo trụ, một cái ống quần bị xé ra, bị Triệu An An xé ra thành hai nửa, lộ ra cái đùi trắng bóc của Mộv lão gia.
“Ai nha, ông nội Mộc, thật là xin lỗi xin lỗi, đều là con không tốt! Vừa rồi dùng sức quá lớn, bất quá…… Quần áo này cũng thật không rắn chắc đi!”
Còn dám ghét bỏ chất lượng quần áo của ông không tốt!
Con dâu ông cũng học y. Nhưng cũng có yêu thích nghiệp dư về may quần áo, lại còn tìm thầy chuyên môn học một thời gian. Ông trước kia mặc qua không ít quần áo con dâu may, trong nhà thì những người khác mặc cũng không ít, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống như hôm nay, quần áo thủ công đương nhiên không tinh vi như máy móc. Nhưng khẳng định se không mong manh đến mức một xé liền toạc ra.
Mộc Vấn Sinh khóc không ra nước mắt, nha đầu thúi này đời trước tuyệt đối cũng có thù oán với ông!
ông lúc này một chút cũng đều không nghĩ muốn phản ứng lại với Triệu An An, nhấc chân liền đi ra ngoài, hơn nữa đi rất nhanh.
Không biện pháp, nếu đi chậm, vạn nhất lại bị Triệu An An đem cái ống quần còn lại của ông xé làm hai nốt thì làm sao bây giờ!
Triệu An An trong tay cầm một
cái ống tay áo cùng một nửa ống quần, sốt ruột vội đuổi theo: “Ông nội Mộc, ông đi chậm một chút nhi đi, từ từ, tay áo với ống quần của ông còn ở chỗ con này! Ông định bỏ sao?"
Phía trước Mộc Vấn Sinh nghe vậy, dưới chân ngay tức khắc đi càng nóng nảy.
Chờ khi ra khỏi buổi tiệc, đi vào quảng trường nhỏ bên ngoài, cả gia đình Mộc gia đều nhìn thấy bộ dáng của Mộc lão gia nhà mình, tất cả đều ngây ngẩn cả người!
Ở trong chốc lát như vậy, như thế nào mà vừa ra tới lại chật vật như vậy? Quần áo mất một tay một chân, thật sự làm người ta lo lắng, Mộc lão gia vừa gặp cướp sao?
Hôm nay bữa tiệc chính là một nhà ăn năm sao dưới trướng của tập đoàn Cảnh Thịnh. Ai dám tới chỗ này náo loạn, không muốn sống nữa sao?
Không đợi mọi người hồi phục lại tinh thần, mọi người vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, liền thấy Triệu An An chạy chậm từ bên trong đuổi tới, vừa kêu “Ông nội Mộc”, vừa múa máy tấm vải dệt lụa trong tay…… Ách…… Vải dệt.
Mọi người Mộc gia đều cảm thấy tấm vải dệt trong tay Triệu An An rất là quen mắt, chờ khi cô đến gần, cũng không phải là quen mắt sao, vải dệt trong tay cô không phải rất giống với bộ quần áo mà Mộc lão gia mặc sao!
Không thể nào, ống tay áo và ống quần của Mộc lão gia là do Triệu An An xé xuống sao?
Quả nhiên, Triệu An An thở phì phò chạy đến bên người lão gia, mặt đầy vẻ xin lỗi nói: “Ông nội Mộc, thật là xin lỗi, ngày mai con sẽ đền cho ông một bộ quần áo đẹp đẽ rắn chắc nhất đưa đến tận nhà, con thật không hề cố ý, quần áo của ông cũng không bền lắm, con thật không cố ý a!"
Ông đã lớn tuổi như vậh, sao có thể chạy nhanh như vậy! Thân thể thoạt nhìn còn tốt hơn cả cô, không hổ danh là thần y, thật là biết chăm sóc sức khỏe!
Thần y nghe được Triệu An An xin lỗi một hồi, lúc này sắc mặt ông đã đen như đáy nồi.
Mọi người ở Mộc gia vẻ mặt đều bừng tỉnh, chỉ có một người phụ nữ trung niên sắc mặt đỏ bừng có chút ngượng ngùng.
Triệu An An vừa dứt lời, Cảnh Thiên Viễn đang ở một bên xem bỗng nhiên “Ha ha ha” cười ha hả.
Mộc Vấn Sinh nghe được Cảnh Thiên Viễn không chút khách khí tiếng cười nhạo mình, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hôm nay quá mất mặt!
Việc này về sau khẳng định sẽ bị Cảnh Thiên Viễn lấy ra nói giỡn, về sau ông sẽ không còn mặt mũi!
Triệu An An thật đúng là tai họa, về sau ngàn vạn lần phải cách xa ra một chút.
Cảnh Thiên Viễn thấy Mộc Vấn Sinh sắc mặt càng ngày càng khó coi, cười thở hổn hển, ông liền đi đến bên người Triệu An An, khó khăn mới ngừng được tiếng cười.
Ông vỗ vai Triệu An An, giống như Triệu An An là cháu gái ông, lớn tiếng nói: “Ai nha, An An nào, làm rất tốt! Lão già này hôm nay vẫn luôn khoe khoang bộ quần áo, nói là do con dâu ông ấy tự tay làm cho, vừa thoải mái lại thoáng, ta đã xớm không vừa mắt bộ quần áo này! Không nghĩ tới lá gan con thật lớn, trực tiếp đem bộ quần áo của hắn xé rách, thật là hả giận a."
Triệu An An ngạc nhiên, hóa ra quần áo trên người Mộc Vấn Sinh là do con dâu ông đích thân làm cho!