Phương pháp chuyên tấn công, Trịnh Kinh là một cảnh sát hình sự, đối phó cái loại máy cảm ứng, chất nổ rất có kinh nghiệm, sau khi hắn xem qua máy cảm ứng ở trên móng tay của Dương Mộc Yên, không động vào, lại lần nữa cẩn thận kiểm tra cơ thể của cô ta một chút, trong tay cầm một dụng cụ tìm kiếm quét đi quét lại trên người cô ta.
Lúc quét qua ngực trái của của cô ta dụng cụ phát ra tiếng “Tích tích” nhắc nhở.
Trịnh Kinh nhíu mày lại, nhìn thoáng qua một chuỗi số liệu thật dài trên dùng cụ tìm kiếm, rồi sau đó có chút nghiêm trọng nói: “Trên ngực trái của Dương Mộc Yên lắp bốn máy cảm ứng mini, bốn cái máy này có thể miêu tả tình trạng cơ thể của cô ta, một khi cô ta gặp nguy hiểm, máy cảm ứng liên kết với máy móc kia sẽ xuất hiện sự dao động.”
Trên trán của Mộc Thanh lập tức chảy mồ hôi, hắn có chút nôn nóng bất an nói: “Vậy tình trạng hiện tại của cô ta có thể truyền ra ngoài hay không?”
Dương Mộc Yên từ chỗ nào mà có nhiều đồ vật công nghệ cao như vậy, lại còn gắn vào ngực mình!? Quả nhiên điên cuồng!
Chẳng may người của Dương Mộc Yên nhận được tín hiệu, gây bất lợi cho Triệu An An thì phải làm sao bây giờ?
Trịnh Kinh nhìn Dương Mộc Yên giống như đang ngủ, thấp giọng nói: “Máy cảm ứng trong thân thể của cô ta chắc là loại mới nhất, tớ chưa thấy bao giờ. Nhưng tớ suy đoán, chỉ cần tình trạng cơ thể cô ta không phát sinh sự biến hóa quá lớn, hẳn là không có vấn đề. Cậu đã hạ châm cho cô ta đi?”
Mộc Thanh gật gật đầu: “Đúng, lúc nãy cô ta nói quá nhiều, nếu cô ta có gì bất trắc, bên kia sẽ giết chết An An, cho nên tớ chỉ làm cô ta hôn mê thôi, cũng không làm cô ta bị thương.”
Trịnh Kinh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy hẳn không có việc gì.”
Cảnh Dật Thần đứng ở một bên, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói: “Mộc Thanh, làm cô ta tỉnh lại, hỏi cô ta xem, trừ bỏ Triệu An An, cô ta còn khống chế ai nữa.”
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh nghe vậy đều sửng sốt.
Có ý gì? Chẳng lẽ Dương Mộc Yên còn bắt những người khác?!
Cảnh Dật Thần cũng hoàn toàn không xác định, hắn chỉ so với bọn họ càng hiểu biết tính cách của Dương Mộc Yên hơn, cô ta tuyệt đối không có khả năng chỉ khống chế Triệu An An liền dám lẻ loi một mình tới tìm Mộc Thanh!
Tuy rằng cô ta thích Mộc Thanh, hơn nữa cũng dự đoán được con người hắn, nhưng còn chưa bị tình yêu làm choáng váng đầu óc đến nông nỗi này!
Hoặc là nói, thật ra cô ta đối với Mộc Thanh không phải là tình yêu, mà chỉ là một loại chiếm hữu.
Từ trong xương cốt của Dương Mộc Yên cũng có loại cố chấp như Đường Thư Niên, hai người đều tàn nhẫn, sự khác biệt duy nhất là IQ và EQ của Dương Mộc Yên cao hơn so với Đường Thư Niên, còn am hiểu âm mưu quỷ kế hơn Đường Thư Niên.
Mộc Thanh vội vàng lấy ngân châm ở sau đầu Dương Mộc Yên lấy ra, sau đó duỗi tay vỗ vỗ mặt đánh thức cô ta.
Dương Mộc Yên vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy ba người đàn ông trước mặt, cô ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhưng trong lòng cô ta giờ phút này cực kỳ tức giận, bởi vì cô ta chán ghét tất cả những người đàn ông khác ngoài trừ Mộc Thanh nhìn thân thể của cô ta!
Tuy rằng cô ta cực kì bực bội, nhưng trên mặt không chút dáng vẻ thẹn thùng nào.
Cô ta bình tĩnh đứng dậy, nhặt lên nội y rơi trên đất, không nhanh không chậm mặc vào, sau đó lại lấy váy mặc vào, chờ cô ta thu thập thỏa đáng, mới dùng giọng ác độc nói: “Mộc Thanh, đêm nay tôi bị mấy người bọn họ nhìn thấy hết, ngày mai, Triệu An An sẽ bị vài người thay phiên hưởng thụ! Tôi nói được thì làm được!”
Giọng nói cô ta vẫn khàn khàn khó nghe hợp với vẻ mặt ác độc làm trong lòng Mộc Thanh rùng mình một cái.
Mộc Thanh áp xuống sự bất an, chán ghét nhìn cô ta, khinh thường nói: “Cô cho rằng chính mình đẹp đến mức nào? Nhìn cô chúng tôi còn cảm thấy bẩn mắt đấy!”
Dương Mộc Yên bị lời hắn nói làm tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng cô ta là cao thủ khống chế cảm xúc, vẻ mặt rất nhanh
liền khôi phục như thường.
Cô ta ngồi xuống sô pha, tư thế như nữ vương giá lâm, cuồng vọng nói: “Rất tốt, nhanh như vậy đã tới đầy đủ, xem trong lòng các người tôi cực kì quan trọng, tôi đã rất lâu không giết người, hôm nay bắt đầu từ ai đây? Hay là nói, giết cả bốn người cùng một lúc?”
Cảnh Dật Thần trên cao nhìn xuống cô ta, lạnh nhạt mở miệng: “Cô có át chủ bài nào thì nói ra hết đi, nếu không lát nữa chết rồi thì không có cơ hội mở miệng đâu.”
Hắn thật sự muốn giết Dương Mộc Yên, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, nếu buông tha, về sau tìm Dương Mộc Yên sẽ càng thêm khó khăn.
Dương Mộc Yên hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay, giống như là vỗ tay cho Cảnh Dật Thần: “Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, đỡ tốn thời gian công sức.”
Cô ta nhìn lướt qua vẻ mặt khó coi của Mộc Thanh, nhàn nhạt nói: “Tôi hôm nay tới đâu, chính là muốn Mộc Thanh, có được hắn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu không chiếm được, người bên cạnh các anh đều phải chết!”
Cô ta đem ánh mắt chuyển hướng Trịnh Kinh: “Cảnh sát Trịnh, em gái của anh có khỏe không? Ngày hôm qua có phải cô ấy bị ho khan không? Thật ra họng của cô ta đã khó chịu rất nhiều ngày rồi, nhưng vẫn chưa nói cho anh biết. Ai da, thật là anh em tình thâm, cô ta bị bệnh còn tự mình chịu đựng, sợ nói ra sẽ làm anh lo lắng!”
Vốn dĩ Trịnh Kinh đang ngồi trên sôpha đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cô đã làm gì em gái tôi?!”
Hôm qua không phải Trịnh Luân chỉ bị ho khan một chút, mà ho khan lợi hại, chính con bé còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng bị cảm, cũng không để ở trong lòng.
Hóa ra là do Dương Mộc Yên giở trò quỷ!
Trịnh Kinh chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn lên đỉnh đầu, lửa giận trong lòng gần như làm hắn không nhịn được mà muốn Dương Mộc Yên!
“Ồ, không cần khẩn trương, tạm thời cô ta còn chưa chết đươc.” Dương Mộc Yên đối với sự tức giận của hắn như không nhìn thấy, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua mấy ngày nữa giọng nói của cô ta sẽ giống tôi, cực kì dễ nghe giống như quạ kêu vậy! Ha ha ha ha……”
Cô ta ha ha cười, giọng nói khàn khàn khó nghe, thật sự giống như cô ta nói, giống như quạ kêu.
“Cô dám! Tôi sẽ giết cô!”
Trịnh Luân là điều cấm kỵ không thể chạm vào trong lòng Trịnh Kinh, nếu ai thương tổn cô, hắn sẽ trả lại gấp mười lần.
“Ồ, anh không cần kích động như vậy, tôi còn chưa nói xong đâu, trong vòng một tuần, giọng cô ta sẽ giống như giọng của tôi, cũng quá lợi cho cô ta, tôi sẽ là người lương thiện như vậy sao?”
Khóe môi Dương Mộc Yên hơi hơi giơ lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Tôi đương nhiên không phải một người lương thiện, mục đích của tôi, là làm cô ta biến thành người câm! Đời này không thể phát ra bất kì âm thanh nào!”
Trịnh Kinh tức giận đến biến sắc, trong cặp mặt màu đen của hắn hừng hực lửa giận, đốt cháy lí trí của hắn, nhấc chân muốn đá lên người Dương Mộc Yên.
Mộc Thanh cuống quít ôm chặt hắn, la lớn: “Trịnh Kinh, đừng xúc động!”
Dương Mộc Yên vững vàng ngồi ở trên sô pha, vẫn duy trì một tư thế ưu nhã, động cũng không động, giống như cô ta chắc chắn Trịnh Kinh không dám làm gì cô ta vậy.