Trịnh Kinh cười khổ không thôi: “Tớ là cảnh sát hình sự, không phải người của Cục Dân Chính, việc của cậu thuộc về vấn đề ly hôn, tớ không thể tác động được. Cậu chỉ có thể đi tìm Cảnh thiếu, hắn khẳng định có biện pháp.”
Việc Dương Mộc Yên và Mộc Thanh đi đăng ký này khẳng định là cô ta tìm người thay Mộc Thanh đi đăng ký, thật ra việc này cũng rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị tốt mối quan hệ ở Cục Dân Chính, bọn họ cũng không sẽ điều tra nghiêm khắc.
Lại nói, lấy sự tàn nhẫn của Dương Mộc Yên, rất có khả năng cô ta dùng thủ đoạn sắc bén nhất, ép buộc người của Cục Dân Chính để bọn họ làm giấy đăng kí kết hôn, chỗ nào sẽ quản cô ta kết hôn với ai, kết hôn mấy lần.
Cúp điện thoại, tâm trạng của Mộc Thanh vẫn tệ như cũ.
Hiện tại hắn hận chết Dương Mộc Yên, kể cả giải trừ quan hệ hôn nhân vậy hắn đã từng ly hôn một lần!
Loại cảm giác bị ép buộc kết hôn này làm Mộc Thanh thấy vừa tức giận vừa khó chịu, hắn chỉ muốn nhận đăng kí kết hôn với một mình Triệu An An, như làm sao có thể đi đăng kí với Triệu An An!
Cũng may loại kết hôn này không có ý nghĩa thực tế, hắn chưa từng đồng ý với Dương Mộc Yên, cũng không nhìn qua Dương Mộc Yên, tờ giấy kết hôn màu đỏ kia hoàn toàn không có tác dụng.
Mộc Thanh chậm một chút mới lại gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần.
Hắn đem mọi việc nói đại khái một lần sau đó cầu xin sự giúp đỡ.
Sau khi cúp điện thoại được mười phút, Cảnh Dật Thần liền báo tin cho hắn: Đã giải quyết xong, không cần phải ly hôn, ghi chép kết hôn đã được xóa sạch.
Ý tứ chính là Cảnh Dật Thần trực tiếp xóa sạch lý lịch đã kết hôn của Mộc Thanh, trong hệ thống Cục Dân Chính từ nay về sau sẽ không điều tra được việc Mộc Thanh đã từng kết hôn với Dương Mộc Yên.
Vậy thì tốt! Đây là cách tốt nhất!
Mộc Thanh nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nếu trong lý lịch của hắn có hai chữ “Ly hôn”, hắn sẽ thấy ghê tởm chết mất.
Cảnh Dật Thần làm việc không chỉ có hiệu suất cao, kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt, xử lý cực kì hoàn mỹ.
Từ đáy lòng Mộc Thanh cảm thấy rất biết ơn cùng bội phục.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết rốt cuộc làm như thế nào, đoán chừng là tìm người xâm nhập vào hệ thống máy tính của Cục Dân Chính sửa đổi tư liệu ở bên trong.
Hôm nay trong lòng hắn tràn đầy hy vong mà đến, vốn dĩ muốn nói chuyện thật tốt với Triệu An An, kết quả lại ra về trong không vui.
Hắn có chút mỏi mệt về đến nhà, vừa mở đèn, liền phát hiện Dương Mộc Yên đang ngồi trong phòng khách nhà hắn!
Mộc Thanh tức giận suýt chút nữa bộc phát ra!
Nhưng hôm nay Dương Mộc Yên cũng không đến đây một mình.
Phòng khách trừ bỏ cô ta, còn có mười mấy tên vệ sĩ, mỗi người đều hung thần ác sát, hơn nữa trong tay đều cầm súng, mười mấy họng súng tối om cùng nhau chỉ về phía Mộc Thanh.
Mộc Thanh nhìn khuôn mặt của Dương Mộc Yên, tức giận đến mức máu dồn hết lên đỉnh đầu, nếu không phải kiêng dè vì có quá nhiều súng ống hướng về phía mình, hắn khẳng định trực tiếp xông lên giết chết Dương Mộc Yên!
“Cô lại tới làm gì?! Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, về sau nếu cô còn tùy tiện đến đây, tôi liền hạ độc hết trong nhà, độc chết cô!”
Hôm nay Dương Mộc Yên mặc một bộ váy liền trắng tinh, tóc dài xõa trên vai, ưu nhã ngồi trên sô pha, trước mặt còn có một ly cà phê nóng hổi, không biết là cô ta mua ở bên ngoài hay là pha trong nhà Mộc Thanh.
Cô ta đối với lời nói của Mộc Thanh cũng không để trong lòng, ưu nhã uống một ngụm cà phê, rồi sau đó ngẩng mặt nhìn Mộc Thanh, duỗi tay chỉ cổ họng mình.
Mộc Thanh lúc này mới nhớ lại, Dương Mộc Yên bị hắn ép uống hết một bát thuốc, hiện tại đã mất giọng.
Một người đàn ông cao lớn đứng phía sau Dương Mộc Yên mở miệng nói: “Tiểu thư nhà tôi không nói được, anh nhanh chóng kê đơn thuốc chữa khỏi giọng nói cho tiểu thư! Bằng không, chúng tôi sẽ làm đầu anh nở hoa!”
Mộc Thanh cười lạnh, chữa khỏi giọng nói cho cô ta?!
Đừng nói hắn chữa không hết, kể cả có thể chữa tốt hắn cũng không chữa cho cô ta!
“Giọng nói của cô tôi không thể chữa được, qua mấy ngày là có thể nói chuyện, chịu đựng đi! Tôi khiến cô không nói được, cô cũng khiến tôi phải kết hôn một lần, chúng ta huề nhau!”
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Mộc Thanh sẽ không ngốc đến mức thật sự
đối chọi với mấy người cầm súng này.
Hắn có thể dùng thuốc và ngân châm hạ gục mấy người, nhưng mười mấy người này thì không có khả năng hạ gục toàn bộ, lại không biết xung quanh nơi này có những tên vệ sĩ khác đang ẩn nấp hay không, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Dương Mộc Yên không tiếng động cười cười, trên khuôn mặt hoàn mỹ nhìn không ra sự tức giận, chỉ có trong ánh mắt hung ác nham hiểm của cô ta mới tiết lộ ra sự tàn nhẫn.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, liền có bốn nam tử tiến lên, khống chế Mộc Thanh, sau đó trói hắn lại.
“Dương Mộc Yên, cô muốn làm gì!”
Khuôn mặt anh tuấn của Mộc Thanh lập tức đỏ lên, hắn hoàn toàn bị chọc tức.
Bốn người đàn ông cường tráng không khách khí khiêng hắn lên, sau đó đưa hắn vào phòng ngủ, ném hắn lên trên giường.
Sau đó Dương Mộc Yên liền theo vào, cô ta vẫy vẫy tay, bốn người đàn ông liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Cô ta hướng về phía Mộc Thanh lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó liền đá rơi giày trèo lên giường, cả người đều ghé lên người Mộc Thanh.
Cô ta liếm liếm môi, ngón tay thon dài trắng nõn hơi động đậy, bắt đầu cởi áo của Mộc Thanh.
Tuy rằng vẻ ngoài của cô ta cực đẹp, tuy rằng dáng người cô ta rất tốt, nhưng Mộc Thanh bị cô ta tiếp xúc, cả người liền nổi lên một tầng da gà, muốn có bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu.
Hóa ra bị người mình chán ghét đụng chạm, hắn lại cảm thấy sự ghê tởm mãnh liệt như vậy!
Rất nhanh áo trên người Mộc Thanh bị cởi hết, chỉ là hai tay hắn đều bị trói chặt, áo không thể hoàn toàn cởi ra.
Dương Mộc Yên cũng không cởi tiếp, cô ta nhìn lồng ngực rắn chắc của Mộc Thanh, khóe môi gợi lên ý cười, sau đó liền cúi đầu cắn xuống.
Cô ta dùng sức cắn, trên cổ, trên ngực, trên bụng của Mộc Thanh rất nhanh bị cô ta cắn rách, lưu lại từng hàng dấu răng ái muội.
Mộc Thanh đột nhiên rõ ràng cô ta muốn làm gì!
Hắn vừa sợ vừa giận, sau khi dùng sức lực rất lớn tháo được dây thừng, lập tức từ gối đầu lấy ra một cái ngân châm, không chút khách khí đâm lên người Dương Mộc Yên.
Dương Mộc Yên giống như đã đoán trước được sẽ bị hắn làm hôn mê, thần sắc bình tĩnh nhắm mắt lại liền hôn mê.
Mộc Thanh nhìn dấu hôn cả người không khỏi cười khổ.
Nếu những dấu vết này để cho Triệu An An thấy được, cô chắc chắn sẽ hiểu lầm!
Nhưng Mộc Thanh không nghĩ Triệu An An sẽ đi tìm hắn, hiện tại có lẽ cô vẫn đang giận hắn mà Triệu lão thái thái cũng sẽ không dễ dàng để cô đi ra khỏi cửa.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Dương Mộc Yên đang hôn mê trên giường sự nghi ngờ càng ngày càng nặng.
Người phụ nữ quỷ kế đa đoan này, sẽ không nghĩ ra chủ ý gì ác độc chứ?
Hôm nay không có khả năng cô ta cố ý đến đây để cắn hắn, lưu lại nhiều dấu vết ái muội như vậy.
Hiện tại mấy thứ này không quan trọng, quan trọng là giải quyết được Dương Mộc Yên và mấy người bên ngoài!
Dương Mộc Yên chạy đến nơi này của hăn cũng không phải là chuyện tốt gì, người phụ nữ này bị điên rồi, việc gì cũng làm được, chẳng may ngày nào đó không cẩn thận, cùng cô ta phát sinh những chuyên không nên xảy ra, hắn làm sao có thể đối mặt với Triệu An An!