Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 709: Con trai biết nói (2)


trước sau

Cảnh Dật Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thượng Quan Ngưng không khỏi bật cười.

Hắn bế vợ lên cùng Cảnh Duệ trực tiếp đi về phía phòng ăn: “Được, chúng ta đi ăn cơm! Cơm nước xong, lại tiếp tục dạy con nói chuyện!”

Hai vợ chồng ăn xong cơm chiều, ngay cả tiết mục đi dạo bên bờ biển ngày thường vẫn hay làm cũng bỏ qua, hai người một trái một phải ghé vào trên giường, Cảnh Duệ ngồi ở chỗ kia, sau đó bị buộc kêu “Ba” “Mẹ”.

Cảnh Duệ bé nhỏ sụp đổ mất.

Chuyện này làm sao có thể để yên!?

Bé rõ ràng mới được bảy tháng rưỡi, liền bị ba mẹ thay phiên oanh tạc, bé nói thì sẽ bị buộc nói liên tục, nếu không nói, bọn họ lại giống như máy móc được lên dây cót liên tục dạy hắn nói.

Hai người đã được ăn no nhưng bé còn chưa được ăn đâu!

Bé muốn ăn sữa, bé muốn ra bờ biển chơi, bé buồn ngủ, bé không muốn gọi ba mẹ!

Hai vợ chồng nỗ lực cả đêm, giọng nói cũng bị khàn, Cảnh Duệ cũng chỉ dùng ánh mắt vô tội mở to nhìn chằm chằm bọn họ, chết sống không chịu mở miệng.

Cảnh Dật Thần giả vờ vỗ nhẹ mông con trai một cái, oán hận nói: “Tiểu tử thúi, rõ ràng biết nói lại không chịu gọi, lúc này mới lớn được bao nhiêu đã bướng bỉnh như vậy về sau sẽ như nào!”

Tuy rằng con trai không gọi “Mẹ”, nhưng bé sẽ gọi “Ba”, liền chứng minh năng lực ngôn ngữ của bé rất tốt, Thượng Quan Ngưng cũng không so đo nhiều như vậy, ôm con trai hôn hôn: “Không gọi thì không gọi đi, dù sao con trai chúng ta mới bảy tháng rưỡi đã có thể nói chuyện vậy là con rất thông minh, đây mới là quan trọng nhất!”

……

Từ khi biết Cảnh Duệ biết nói, hơn nữa có thể nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, Thượng Quan Ngưng liền thời thời khắc khắc mang theo Cảnh Duệ, hơn nữa sẽ giảng giải cho bé rất nhiều đồ vật.

Cảnh Dật Thần cũng như thế.

Từ lúc hắn ba tuổi đã bắt đầu đi theo Cảnh Trung Tu học tập, Cảnh Trung Tu chưa từng coi hắn là đứa bé, mặc kệ là chuyện đơn giản hay chuyện phức tạp, đều sẽ nói cho hắn nghe.

Đương nhiên lúc đó hắn không thể lý giải hết tất cả mọi việc, nhưng mưa dầm thấm đất, rất nhiều chuyện hơi chút lớn lên sẽ hiểu hết tất cả.

Cho nên, hắn cũng sẽ thường thường mang theo Cảnh Duệ bên cạnh, dạy bé nói chuyện, cũng dạy bé các loại tri thức.

Hắn không cho rằng con trai sẽ kém mình, Cảnh Duệ khẳng định sẽ so với hắn càng thông minh hơn, cũng sẽ có năng lực học tập cao hơn, cho nên từ lúc bé còn nhỏ đã bắt đầu dạy dỗ, sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì.

Hai vợ chồng cứ dạy như vậy thêm một tháng rưỡi, lúc Cảnh Duệ được chín tháng tuổi đã thích đi theo Cảnh Dật Thần, mà không thích đi theo Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng nghĩ trăm lần cũng không ra, Cảnh Dật Thần cũng có chút kinh ngạc.

Chẳng lẽ Cảnh Duệ thật sự có thể nghe hiểu những việc mà ngày thường hắn đã dạy?

Nếu không thì tại sao bé không thích đi theo Thượng Quan Ngưng, ngược lại cứ thích đi theo hắn.

Ngày thường Thượng Quan Ngưng sẽ dạy bé những đồ vật cực kì dễ hiểu, tỷ như ——

“Duệ Duệ, đây là con voi, con xem voi có bốn chân, còn có một cái mũi to thật dài, mũi to có thể phun nước nga……”

“Duệ Duệ, con thích quả bóng nào? Màu đỏ hay là màu xanh biếc đây? Bên trái là màu đỏ, bên phải là màu xanh biếc……”

Mà những thứ Cảnh Dật Thần dạy đều khó hơn nhiều, tỷ như ——

“Hiện tại chúng ta chủ yếu dùng súng lúc tự vệ và súng lục xung phong. Tầm bắn của súng lục tự vệ là 50m, băng đạn có dung lượng từ 8 đến 15 viên, trọng lượng khoảng chừng 1kg. Súng lúc xung phong hay còn gọi là súng lục chiến đấu, hoàn toàn tự động, bình thường có thể kết hợp với báng súng tách rời, băng đạn có dung lượng từ 10 đến 20 viên, tầm sát thương có thể đạt tới 150m. Về sau chờ con lớn lên một chút, ba sẽ dạy con cách thao tác cụ thể, khẩu súng không này để cho con cầm chơi đó!”

“Kim cương là thứ cứng rắn
nhất trêm thế giới, là đá quý có thành phần đơn giản nhất, nó được tạo thành từ nguyên tố các-bon, thành phần của than đá và ngòi bút chì cũng tương tự như vậy. Kim cương tốt nhất là kim cương được khai thác từ hầm mỏ Namibia, trước mắt Cảnh gia chúng ta cũng tham gia khai thác. Các trang sức đá quý có lợi nhuận rất lớn, về sau con có hứng thú có thể khai thác nghiệp vụ về phương diện này của Cảnh gia. Viên kim cương này để cho con chơi, ném mất cũng không sao, đừng không cẩn thận ăn mất là được.”

Nếu hiện tại Cảnh Duệ hơn mười tuổi, như vậy Cảnh Dật Thần nói những việc này sẽ rất bình thường, nhưng Cảnh Duệ mới được chín tháng tuổi, rõ ràng Thượng Quan Ngưng dạy những thứ đó mới là bình thường, nhưng Cảnh Duệ lại không hề cảm thấy hứng thú, một chút cũng không muốn mẹ bế, chỉ thích ba bế!

Thượng Quan Ngưng chịu đả kích rất lớn, cô cảm thấy khẳng định con trai xem thường trí thông minh của mình! Bằng không tại sao bé lại không thích cô bế!

Hay là nói, bởi vì Cảnh Dật thần không ngừng tặng quà cho con nên mới có thể thu mua được?

Chẳng lẽ những quà bóng và đồ chơi mà cô mua bé không thích hay sao?

Bé thích súng ống và kim cương?

Thượng Quan Ngưng bị sự yêu thích cao cấp của con trai đánh bại!

Cô không tin, lấy từ chỗ Cảnh Dật Thần một viên đạn trống không và một viên kẹo đồng thời đưa tới trước mặt Cảnh Duệ.

“Duệ Duệ, mẹ cho con một viên kẹo sữa hình con thỏ lớn, con có thích không?”

Cô nói, cũng mặc kệ bé muốn hay không, trực tiếp nhét kẹo vào tay Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ không thèm nhìn viên kẹo, trực tiếp ném đi, sau đó liền cướp lấy xác đạn ở trong tay cô —— loại kẹo như thế không phải bé đã ăn rất nhiều lần rồi sao? Sao lại cho hắn nữa! Vẫn là đồ vật trơn bóng kia tương đối thú vị hơn.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng nguội lạnh!

Con trai thật sự thông minh như vậy sao?

Bé không thích kẹo và bóng mà lại thích súng lục và đạn dược?

Thượng Quan Ngưng gắt gao nắm chặt xác viên đạn kia, không chịu cho con trai chơi cái này.

Mới là một đứa bé, làm sao có thể chơi súng và đạn được, rất nguy hiểm! Xác viên đạn cũng không được!

Cảnh Duệ nóng nảy, hai tay nhỏ cùng đưa qua, bé muốn cướp lại món đồ gây hứng thú kia.

Thượng Quan Ngưng lại không cho bé, kết quả bé quá sốt ruột, trực tiếp gọi: “Mẹ!”

Thượng Quan Ngưng quả thực khó có thể tin, cô vừa mừng vừa sợ bế con trai lên: “Duệ Duệ, con gọi lại cho mẹ nghe!”

“Mẹ, muốn!”

Giọng nói non nớt thanh thúy quanh quẩn trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng xác định, con trai đùng là kêu cô! Không phải cô bị ảo giác!

Cảnh Dật Thần từ toilet vừa nghe được tiếng con trai nói chuyện, lập tức vui vẻ đi tới: “Con trai nói lại đi?”

Thượng Quan Ngưng dùng sức gật đầu, vui đến mức chảy nước mặt!

“Đúng đúng đúng, con đã gọi mẹ! Con biết nói!”

Từ hơn một tháng trước Cảnh Duệ bắt đầu gọi “Ba”, hắn không chịu nói chuyện nữa, mặc kệ dạy bé chọc bé như thế nào, bé cũng không chịu hé răng.

Thượng Quan Ngưng không có cách nào, dứt khoát cũng không ép bé, khi nào bé muốn sẽ tự mình gọi.

Không nghĩ tới, hôm nay chọc con trai nóng nảy, bé lại nói chuyện! Hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện