Triệu An An lập tức xoắn tay áo, lộ ra cánh tay trơn nhẵn mềm mại như ngọc: “Này này này, không đứng đắn, anh mau nhìn đi, tôi bị lời nói ghê tởm của anh làm cho nổi da gà rồi!”
Trịnh Kinh nhìn cô, lập tức bật cười: “Anh khen em em cũng không vui, sau này anh không khen nữa!”
Thật ra Triệu An An là cô gái khờ dại hoạt bát, đáng yêu thẳng thắn, trên người cô có khí chất độc đáo làm cho người ta cảm thấy thả lỏng, ở cùng với cô, không cần phải nguỵ trang, có thể yên tâm làm chính mình.
Thật ra Trịnh Kinh rất thưởng thức Triệu An An, Triệu An An sống cuộc đời tiêu sái bừa bãi, ngoại trừ chuyện gả cho Mộc Thanh, những chuyện khác đều làm theo ý mình, thích xem náo nhiệt, vừa trẻ trung lại năng động.
Nhưng mà, dựa theo tính cách của anh, cho dù có thưởng thức Triệu An An, anh cũng không nói ra những lời này.
Anh là người hướng nội, không thích lãng mạng, không có kinh nghiêm ở chung với con gái, người duy nhất làm anh hết lòng đối xử chính là Trịnh Luân.
Bây giờ anh khen Triệu An An, thật ra ngay cả anh cũng nổi da gà.
Bởi vì anh luôn xem Triệu An An là con trai, bây giờ ca ngợi Triệu An An như vậy, đúng là vô cùng không được tự nhiên!
Nhưng mà cho dù có kỳ quái thế nào thì anh cũng phải nhịn, không được để tai hoạ Triệu An An này đi ra ngoài gây hoạ cho mọi người.
Sau này chờ đến khi Triệu An An gả cho Mộc Thanh, cũng chỉ là tai hoạ của một mình Mộc Thanh, không bao giờ là tai hoạ của anh nữa, thế giới sẽ bình yên.
Triệu An An nhìn thấy Trịnh Kinh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, cô lập tức sờ mặt mình, nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?”
Trịnh Kinh bình tĩnh nói: “Không có gì, dáng vẻ của em xinh đẹp, chẳng lẽ không cho anh xem sao?”
Lời này, càng nghe lại càng thấy kỳ lạ!
Triệu An An lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Trịnh Kinh, nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng hỏi: “Không đứng đắn, anh đừng có nói là anh thích tôi đó!”
Hai má Trịnh Kinh hơi run rẩy, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cười to, trả lời: “Anh không có nói, là tự em đoán mò.”
Triệu An An nhẹ nhàng thở ra.
Không phải là tốt rồi, nếu Trịnh Kinh thích cô, cô phải ăn nói thế nào với Trịnh Luân chứ!
Cô đã từng thề với Trịnh Luân, nhất định sẽ canh chừng Trịnh Kinh chặt chẽ, tuyệt đối không để người khác cướp đi, nếu cô và Trịnh Kinh...
Chắc chắn là xong đời!
Triệu An An rùng mình, không thể nào không thể nào, nhìn dáng vẻ Trịnh Kinh cũng không giống như là thích cô!
Là cô quá nhạy cảm quá nhạy cảm thôi!
Đều do cái tên biến thái Lý Phi Đao chết tiệt kia, chèn ép cô đến nỗi cô muốn điên luôn, còn nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ rằng Trịnh Kinh thích mình!
Chắc chắn Trịnh Kinh không thích cô, hắn thích cô gái ôn nhu thiện lương, yếu ớt nép vào lòng người khác như Trịnh Luân mới đúng.
Tâm lý Triệu An An bình tĩnh, cảm thấy mình rất khát nước.
Cô lấy hai cái ly, rót cho mình một ly rồi cho Trịnh Kinh một ly: “Sao hôm nay anh lại tới đây nữa?”
Gần đây tần suất Trịnh Kinh xuất hiện trước mặt cô rất cao, cao đến nỗi Triệu An An không thể nào bỏ qua.
“Đại X đã thuộc vùng mà anh quản lý, anh chưa nói cho em biết sao?”
Triệu An An trừng lớn hai mắt, dùng sức lắc đầu: “Không có, anh chưa từng nói cho tôi biết! Chuyện quan trọng như vậy mà anh không nói cho tôi biết!”
“Ngày nào anh cũng lượn lờ trong trường học của em, chẳng lẽ em không phát hiện?”
“Phát hiện! Nhưng mà tôi tưởng anh đến trường đi dạo!”
“Nhìn anh rảnh như vậy hả?”
Triệu An An nhìn Trịnh Kinh một lát, rồi gật đầu: “Ừ, tôi cảm thấy anh rất rảnh rỗi, còn rảnh hơn cả tôi, tôi không có thời gian để đi dạo trong trường.”
Hôm nay Trịnh Kinh mặc áo sơ mi trắng, phối với cảnh phục hình cảnh màu tím, quần dài màu tím,
giày da quân dụng màu đen, hai chân thon dài, sau lưng thẳng tắp, có vẻ càng thêm cao lớn, oai hùng bất phàm, làm cho người ta có cảm giác an toàn và tin cậy.
Trước kia Triệu An An chưa từng nhìn kỹ Trịnh Kinh, lúc này nhìn kỹ mới thấy ngũ quan của Trịnh Kinh rất đẹp.
Ánh mắt sâu thẫm trầm ổn, mũi cao, ngay cả bờ môi cũng rất gợi cảm, còn có làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, toàn thân tản ra hơi thở nam tính.
Cả người Trịnh Kinh đều là cơ bắp, nhưng mà không giống Lý Phi Đao.
Cơ thể anh không khoa trương như Lý Phi Đao, mà là che dấu dưới lớp quần áo, nhìn bên ngoài, thậm chí sẽ cảm thấy anh có vẻ hơi gầy, nhưng nếu được sờ vào, chắc chắn có thể cảm nhận rõ ràng sự rắn chắc ở trên người anh.
Dáng người của Trịnh Kinh chính là dáng người tiêu chuẩn của đàn ông, mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại có thịt.
Con gái nhìn thấy loại đàn ông này, rất dễ biến thành cô bé hay làm nũng, bởi vì Trịnh Kinh mang đến cảm giác an toàn.
Triệu An An nhìn Trịnh Kinh từ trên xuống dưới, nhìn đến khi da đầu Trịnh Kinh run lên, cô mới vỗ vai Trịnh Kinh, nói: “Trước kia không chú ý tới, không ngờ dáng vẻ của anh cũng không tệ! Sau này nếu không làm cảnh sát thì có thể gia nhập vào giới nghệ sĩ, với dáng người của anh, cho dù không thể làm nam chính, chắc chắn cũng có thể hấp dẫn một đống người hâm mộ.”
Trịnh Kinh nghĩ thầm, bây giờ diễn xuất của tôi cũng rất đạt rồi, nếu sau này thật sự không làm cảnh sát được nữa, xâm nhập vào giới nghệ sĩ, không cần dựa vào dáng người này nọ, với diễn xuất của tôi thì cũng có thể nhận được giải ảnh đế!
Triệu An An nói xong liền vỗ mặt Trịnh Kinh: “Mặt cũng đẹp như vậy, nhưng mà kém hơn Mộc Thanh một chút.”
Gương mặt Trịnh Kinh lập tức cứng ngắt!
Anh rất muốn đập vào tay Triệu An An, nhưng mà vẫn phải nhịn!
Thượng Quan Ngưng yêu cầu anh phải đối xử thật tốt với Triệu An An, đối xử thật tốt, tức là không được đánh Triệu An An!
Triệu An An thấy Trịnh Kinh không phản ứng, được một tấc liền muốn tiến lên một thước, bàn tay vỗ vỗ cơ ngực rắn chắc của Trịnh Kinh: “Dáng người tốt như vậy, so với Mộc Thanh... Ừm, cường tráng hơn một chút, sau này Trịnh Luân sẽ có phúc! Anh cũng không nên tàn nhẫn quá, Trịnh Luân yếu ớt như vậy, chắc chắn không chịu nổi anh!”
Lời nói lớn mật như vậy, làm cho ngụm nước vừa mới uống của Trịnh Kinh lập tức phun ra!
“Khụ khụ khụ...”
Trịnh Kinh không ngừng ho khan, cả gương mặt và tai đều đỏ, cũng không biết là do bị sặc hay là ngại ngùng.
Chờ đến khi anh bình tĩnh trở lại, anh liền chỉ thẳng vào mặt Triệu An An: “Triệu An An, cô có thể bình thường một chút được không! Chuyện này mà cũng có thể nói năng tuỳ tiện trước mặt người khác phái sao?!”
Triệu An An không cho là đúng, trừng Trịnh Kinh: “La lớn như vậy làm gì, tôi cũng không có điếc! Còn nữa, tôi đâu có xem anh là đàn ông, chẳng lẽ anh xem tôi là phụ nữ hả?”