Mộc Thanh thật sự làm vậy!
Không được!
Triệu An An lau nước mắt: “Không không không, anh đừng có cầu hôn, cho dù anh cầu hôn thì em cũng không đồng ý, đến lúc đó anh lại mất mặt!”
Mộc Thanh nhíu mày: “Vậy chẳng phải em đồng ý là được rồi sao?”
“Em sẽ không đồng ý! Không được cầu hôn, em nói không muốn chính là không muốn, nếu anh dám cầu hôn, em... Em sẽ chạy, chạy đến nơi không ai biết đến, không bao giờ trở lại nữa!”
Mộc Thanh hoảng sợ, lập tức ôm cô: “Được được được, em không cần trốn, anh không cầu hôn là được rồi! Chỉ cần em không đi, muốn làm gì anh cũng đồng ý với em! Đừng làm anh không tìm thấy em, cái cảm giác đó... Rất dày vò, An An, anh không muốn nếm thử nữa, anh sẽ điên mất!”
“Anh không cầu hôn thì em sẽ không đi!” Triệu An An đau lòng muốn chết, cô dựa vào ngực Mộc Thanh, cố gắng không rơi nước mắt.
Cô sợ Mộc Thanh lại cầu hôn cô, lỡ như cô xúc động đồng ý thì biết làm sao bây giờ?
Lỡ như bọn họ vừa mới đính hôn mà cô lại chết thì phải làm sao bây giờ!
“Anh không cầu hôn, em thành thật đi làm đi, không được đi đâu hết, nghe chưa?”
Triệu An An thở phào nhẹ nhõm, đỏ mắt gật đầu.
Nhưng mà, cô vừa thở phào, trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Cô cũng khát vọng có được một lần cầu hôn long trọng!
Triệu An An chôn vùi khát vọng, cô muốn trải qua cuộc sống bình tĩnh mà yên bình với Mộc Thanh, như vậy cô sẽ biết chừng, nói không chừng tình cảm Mộc Thanh dành cho cô sẽ không còn sâu đậm nữa, cho dù sau này cô có mất thì anh cũng không quá đau lòng.
Hôm nay, Mộc Thanh vẫn ở chung với Triệu An An, giống như sợ Triệu An An sẽ thừa dịp anh không chú ý mà trốn mất, anh nắm chặt tay cô không buông, cho đến khi anh tự mình đưa Triệu An An về Triệu gia, anh mới yên tâm rời đi, trở lại nhà trọ của mình.
Nhưng mà, vừa mới về nhà, Mộc Thanh liền gọi cho Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, cho em mượn sáu cái trực thăng.”
“Nhiều như vậy? Làm gì?”
“Cầu hôn!”
Cảnh Dật Thần im lặng rất lâu, trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện tươi cười thản nhiên, nói: “Được, cho em mượn.”
Tắt máy, Mộc Thanh bắt đầu chuẩn bị màn cầu hôn.
Đầu tiên chính là nhẫn kim cương.
Chắc chắn bây giờ không đặt làm kịp, nhưng mà anh có thể chọn một chiếc phù hợp với Triệu An An nhất, một chiếc nhẫn kim cương xa hoa quý giá.
Màn đêm buông xuống, Mộc Thanh leo lên trực thăng bay đến Thuỵ Sĩ, tự mình chọn nhẫn.
Đương nhiên, ngoại trừ nhẫn, anh còn muốn mua trang sức xa hoa cho Triệu An An.
Triệu gia là gia tộc buôn bán châu báu, có kỳ trân dị bảo nào mà Triệu An An chưa từng gặp qua đâu? Mộc Thanh biết ánh mắt của Triệu An An rất cao, còn không thích đeo trag sức, muốn tìm thứ mà cô vừa lòng rất khó.
Mộc Thanh tìm rất lâu mới tìm được thứ mà anh vừa lòng.
Sau khi anh lấy nhẫn kim cương, anh không về nước ngay mà đến trang viên hoa hồng ở nước Pháp, mua tất cả hoa hồng có trong trang viên, vận chuyển bằng đường hàng không trở về A thị.
Bận rộn bốn ngày, Mộc Thanh mới về nước.
Thời gian nhiều hơn anh dự đoán một ngày.
Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không rối rắm quá lâu.
Anh muốn làm cho Triệu An An bất ngờ.
Triệu An An không thấy Mộc Thanh bốn ngày liên tiếp, trong lòng cô rất khó chịu, chẳng phải hôm đó tách ra rất tốt đẹp hay sao? Sao đột nhiên lại biến mất? Cô đến bệnh viện tìm anh kiểm tra cũng không tìm thấy, gọi điện cũng không bắt máy.
Trong lòng cô có chút bất an, chẳng lẽ, cô sống chết không cho Mộc Thanh cầu hôn, làm anh tức giận? Hay là nói, chỗ cô có quá nhiều người theo đuổi, cho nên Mộc Thanh tức giận?
Mấy ngày nay cô vẫn luôn nghi ngờ, cũng may là có Trịnh Kinh đến nói chuyện với cô, cho nên cũng không quá khó khăn.
Còn nữa, cô
cảm thấy gần đây Trịnh Kinh rất kỳ lạ, lời nói luôn làm cô cảm thấy có hàm ý, ngay cả ánh mắt cũng không đứng đắn.
Còn có, Trịnh Kinh quá ân cần!
Càng kỳ lạ hơn chính là, hắn không ngừng tặng quà cho cô, còn ngẫu nhiên đuổi những người theo đuổi cô.
Nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn, luôn cảm thấy Trịnh Kinh có âm mưu gì đó!
Nhưng mà mỗi lần cô hỏi Trịnh Kinh, Trịnh Kinh đều trả lời như không có việc gì, còn chê cười cô tự mình đa tình, chê cười cô suy nghĩ quá nhiều!
Bây giờ ngay cả cô cũng nghi ngờ mình có bệnh thần kinh!
Sao Mộc Thanh còn chưa xuất hiện, cuối cùng là anh đi đâu? Có anh cô mới cảm thấy kiên định!
Triệu An An không nhắc lâu lắm, Mộc Thanh liền xuất hiện, còn xuất hiện bằng cách mà cô không hề muốn!
Mùa thu ở A thị, không khí tươi mát, thời tiết sáng sủa, mây trắng bay nhẹ trên bầu trời xanh, mặt trời nhẹ nhàng toả sáng, chiếu vào người, giống như xuất hiện thêm một tầng hào quang.
Phong cảnh bên trong X đại giống như tranh vẽ, cây tùng xanh biếc, lá phong đỏ rực, hoa cúc vàng tươi, xinh đẹp giống như thắng cảnh du lịch.
Không biết trên trời rớt mưa khi nào, làm vô số học sinh nữ hưng phấn kích động gào thét chói tai.
Bởi vì, chính là cơn mưa hoa hồng.
Sáu chiếc trực thăng xoay quanh bầu trời X đại, hoa hồng không ngừng rơi xuống, tạo nên cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
có sinh viên giỏi khoa Thực vật nhặt cánh hoa hồng, lập tức sợ hãi kêu rên: “Đây là hoa hồng được trồng ở vùng Provins nước Pháp! Còn vừa được hái không quá mười hai giờ, là vận chuyển từ đường hàng không đến đây!”
“Trời ơi, mau nhìn kìa, trên cánh hoa còn có giọt sương! Đúng là đẹp mà!”
“Ai mà giàu như vậy! Biến tất cả hoa hồng thành cánh hoa, làm tôi đau lòng muốn chết!”
“Trường học chúng ta trở thành biển hoa hồng rồi, đẹp quá đi! Toàn là mùi hoa hồng, thật là lãng mạn!”
...
Chờ đến khi trực thăng chậm rãi đáp xuống, chỉ còn cách mặt đất trăm mét, các nữ sinh lại gào thét chói tai.
Bởi vì trên sáu cái trực thăng đều treo biểu ngữ màu đỏ, tất cả mọi người đều nhìn rõ chữ viết bên trên.
“Triệu An An, em có nguyện ý gả cho anh không?”
“Triệu An An, anh chờ em rất lâu rồi!”
“Triệu An An, cuộc đời này, không phải em thì không cưới.”
“Triệu An An, để anh dùng cả đời bảo vệ em đi.”
“Triệu An An, chân trời góc biển, anh đi cùng em.”
“Triệu An An, anh yêu em.”
Nhìn thấy ba chữ “Triệu An An” to đùng trên biểu ngữ, toàn bộ giáo viên và học sinh đều sôi trào!
Không ai không biết Triệu An An, chính là hiệu trưởng mỹ nữ của X đại bọn họ!
Gần đây Triệu An An chính là nhân vật đứng đầu trường học! Đầu tiên là hạ bệ hiệu trưởng Mẫn có bối cảnh hùng mạnh, sau đó còn quyên góp mấy triệu, làm cho học bổng của giáo viên và học sinh lập tức bay cao!
Vậy mà được cầu hôn!
Còn dùng cách thức rầm rộ như thế!