Biệt thự lớn như vậy, lúc có Mộc Thanh thì Triệu An An còn cảm thấy rất thoải mái rất xinh đẹp, nhưng hắn vừa rời khỏi, cô lại cảm thấy rất cô đơn.
Lúc hắn ở bên cạnh cô cũng không có cảm giác gì, hắn rời đi cô mới phát hiện sự quan trọng của hắn.
Hy vọng Mộc Thanh có thể xử lý tốt mọi việc, bằng không Mộc lão gia tử lại mắng hắn, thậm chí sẽ không quan tâm mà ra tay đánh hắn.
Ngoài miệng thì cô chê cười Mộc Thanh, trên thực tế trong lòng còn khẩn trương hơn bất kì ai, sợ Mộc Vấn Sinh lại cảm thấy Mộc Thanh không đủ vững vàng, đòi lại chức viện trưởng của hắn, thậm chí đem hắn đuổi khỏi bệnh viện Mộc thị.
Ngoại trừ bệnh viện Mộc thị thì Mộc Thanh không có gì hết.
Tất cả tuổi thanh xuân và tinh lực của hắn đều cống hiến cho bệnh viện, tình cảm của hắn đối với bệnh viện là rất sâu đậm.
Triệu An An đứng một mình ở trước cửa sổ, nhìn hoa hồng tươi đẹp và bể bơi ở bên ngoài, lại không có cảm giác hạnh phúc giống như trước.
Không có Mộc Thanh, hoa cũng không còn sự xinh đẹp.
Triệu An An thay quần áo, qua loa ăn bữa sáng, sau đó gọi tài xế đưa cô đến trường học.
Kỳ thật, hôm nay là thứ Bảy, vốn dĩ cô có thể không đi làm, nhưng ngày hôm qua trong trường học có một màn cầu hôn long trọng như vậy, hôm nay khẳng định sẽ không yên bình, cô phải đến trường học nhìn một chút, miễn cho xảy ra chuyện gì.
Trên đường đi đến trường học, Triệu An An nhận được điện thoại của Triệu lão thái thái.
“An An, cháu đồng ý lời cầu hôn của Mộc Thanh rồi hả?”
Hiển nhiên, bà ngoại cũng xem tin tức.
Tối hôm qua Mộc Thanh đã gọi điện cho Triệu lão thái thái, vì Triệu An An không thể về nhà, hắn khẳng định phải nói với lão thái thái một tiếng để bà đỡ lo lắng.
Nhưng hắn cũng không đề cập đến chuyện cầu hôn, bởi vì Triệu An An căn bản chưa đồng ý, hắn không thể nói ra để mất hết mặt mũi.
Tối hôm qua lão thái thái thoải mái đồng ý để Triệu An An ngủ lại ở chỗ Mộc Thanh, nhưng sáng hôm nay xem tin tức bà mới biết tại sao Mộc Thanh lại muốn Triệu An An ở lại!
Hóa ra là cầu hôn!
Hơn nữa còn long trọng như vậy, chưa từng có lần cầu hôn nào sáng suốt như vậy!
Càng làm cho lão thái thái vui vẻ là trên tin tức nói Triệu An An đồng ý lời cầu hôn của Mộc Thanh!
Chẳng lẽ cháu gái cuối cùng cũng thay đổi?!
Nhưng lão thái thái đang kích động hưng phấn liền bị Triệu An An dội một gáo nước lạnh: “Không có, cháu không đồng ý!”
“Cái gì?!”
Não của lão thái thái có chút chậm lại, một hồi lâu mới tiếp nhận được, vội vàng hỏi: “Tại sao không đồng ý? Trên tin tức đều nói cháu đồng ý rồi a! Hơn nữa có người quay lại video Mộc Thanh cầu hôn, trong video bà cũng nghe rõ ràng rành mạch, cháu nói đồng ý!”
Triệu An An có chút hổ thẹn, lại da mặt dày nói: “Cháu nói đồng ý thì bà liền tin sao, chỉ là nói chơi thôi đừng coi là sự thật!”
Lão thái thái tức giận đập bàn ăn “Phanh” một tiếng, làm cho bát đĩa trên bàn kêu lên loảng xoảng.
“Càn quấy! Cầu hôn có thể nói chơi sao?! Đồng ý chính là đồng ý, chuyện này sao có thể đổi ý được?”
“Cháu da mặt dày, việc đổi ý còn thiếu hay sao?”
Lão thái thái rất tức giận, giọng nói có chút lạnh lùng: “Chuyện khác thì có thể đổi ý, chuyện này thì không được, bằng không cầu hôn còn có ý nghĩa gì? Cháu ở đâu, bà cho người đưa sổ hộ khẩu qua.”
Triệu An An kinh ngạc: “Sổ hộ khẩu? Làm gì?”
Lão thái thái gằn từng chữ một nói: “Đi đăng kí kết hôn!”
“Đừng đùa a, bà ngoại!”
Triệu An An nóng nảy, chân tay luống cuống nói: “Cháu rốt cuộc có phải cháu ruột của bà nữa không, làm sao có thể kiên quyết đẩy cháu ra ngoài như vậy a! Cháu không gả, cái kia cái kia…… Cái kia Mộc Thanh cũng đồng ý a!”
“Nó đồng ý?” Lão thái thái có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy đúng vậy, anh ấy đồng ý!”
“Nó để mặc cháu đổi ý sao? Cháu nói không gả liền không gả? Không sợ người khác chê cười nó?”
Mộc Thanh tốn nhiều công sức để cầu hôn như vậy, hiện tại toàn bộ người ở thành phố A đều biết hắn cầu hôn, Triệu An An lại nói không gả
cho hắn, mặt mũi hắn ném đến chỗ nào a!
Triệu An An sợ bà ngoài bắt cô đi đăng kí, chạy nhanh nói: “Đúng đúng đúng, anh ấy đều nghe cháu, anh ấy nói không ép cháu, chỉ cần cháu không gả cho người khác, thế nào cũng được!”
Lão thái thái nghe cô nói, rất lâu cũng không nói chuyện, cuối cùng mới thở dài một hơi: “Ai, Mộc Thanh cũng quá nuông chiều cháu, chiều đến hư rồi.”
Cúp điện thoại, Triệu An An thở phào một hơi, xụi lơ xuống ghế.
Thật là dọa chết cô, bà ngoại lại trực tiếp bắt cô đi đăng kí!
Bà ngoại không sợ sau khi đăng kí chẳng may cô chết đi sẽ hại đến Mộc Thanh sao?
Bà ngoại nói Mộc Thanh quá nuông chiều cô, bà không phải cũng như thế sao?
Bà ngoại cũng biết, để cô gả cho Mộc Thanh đối với Mộc Thanh là không công bằng, hiện tại cô chỉ sợ mang thai đã rất khó khăn, giữ mạng sống còn khó hơn, như những người đàn ông khác nếu không phải là vì tiền thì có ai chịu để ý cô?
Bà ngoại chẳng qua quá yêu thương cô, muốn cho cô một kết cục tốt, mặc kệ cô có thể sống bao lâu, đều có thể có người chăm sóc cô —— bà ngoại biết mình đã lớn tuổi, sống không được mấy năm, bà luôn hy vọng cháu gái duy nhất sẽ có gia đình của chính mình.
Trên đường đi Triệu An An suy nghĩ rất nhiều, thiên thần và ác quý trong lòng không ngừng giao chiến.
Một mặt cực kỳ khát vọng gả cho Mộc Thanh, trở thành vợ hắn, một mặt lại nỗ lực khắc chế sự nhớ nhung và khát vọng của mình, cô cảm thấy mình sống không được lâu lắm, theo thời gian trôi qua, dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không biết thuốc mà Mộc Thanh đang nghiên cứu phát minh có thể có tác dụng với mình không, cô chỉ biết là, nước Đức có sự hiểu biết sâu sắc với bệnh ung thư cũng như có thiết bị tiên tiến nhất, cũng không có cách nào cam đoan có thể giữ lại mạng sống cho cô.
Ngược lại bác sĩ của cô đã từng nói qua, khả năng có thể sự được mạng sống của cô rất thấp.
Được, không nghĩ nữa, trước cứ như vậy đi!
Mỗi lần Triệu An An nghĩ đến những việc này, liền đau khổ vạn phần, nếu cô không phải là một người có tính cách rộng rãi, cứ tiếp tục thừa nhận áp lực về sự sống chết thế này chẳng mấy chốc cô sẽ sụp đổ.
Tới trường học, mới vừa xuống xe, các phóng viên lập tức tiến lên, sau đó điên cuồng chụp ảnh, đèn flash lóe lên liên tục làm cô lóa mắt!
“Triệu tiểu thư, tôi là ký giả của báo Y, xin hỏi ngài chính hiệu trưởng mới của trường đại học X sao?”
Câu hỏi này có phải quá vô nghĩa không? Cô không phải chẳng lẽ hắn mới đúng!
Triệu An An che lại đôi mắt, ở trong lòng chửi thầm.
“Triệu tiểu thư, tôi là phóng viên của giải trí XX, cô có gì muốn nói về màn cầu hôn ngày hôm qua không? Cô có lời nào muốn nói với những cô gái còn độc thân không?”
Tôi muốn nói, anh câm miệng thật là ồn ào! Được không?
Triệu An An bỏ tay ra, mới vừa mở to mắt, liền bị một ánh đèn flash lóe lên, thế giới tức khắc một mảnh tái nhợt!
“Triệu tiểu thư, cô và Mộc tiên sinh định lúc nào kết hôn? Ngày hôm qua hắn mới vừa cầu hôn, tại sao hôm nay lại không đưa cô đi làm? Tình cảm hai người có sự rạn nứt sao?”