Triệu An An mặc kệ ai nói lời này, chỉ cần có người có cùng ý tưởng với cô là được.
Đối với chuyện Trịnh Kinh thích cô, cô rất sợ hãi, trong lòng có chút khủng hoảng và áy náy đối với Trịnh Luân, tuy cô không có ý gì với Trịnh Kinh, nhưng nếu Trịnh Kinh thật sự thích cô, cô sẽ cảm thấy là mình gây nên lỗi lầm.
Bây giờ ngay cả Lý Phi Đao cũng nói Trịnh Kinh không có thật sự thích cô, trong lòng cô lập tức dễ chịu!
Gần đây, đúng là Trịnh Kinh có hơi kỳ lạ, luôn nói ra những lời kỳ lạ, làm một ít chuyện kỳ lạ, mà “kỳ lạ” này, ở trong mắt người khác thì lại là: mờ ám.
Triệu An An chết sống không thừa nhận mình và Trịnh Kinh có gì đó mờ ám, chuyện này, chỉ cần nghĩ thôi cũng làm cô nổi da gà!
Lực sát thương khi Trịnh Kinh thích cô còn mạnh hơn khi cô biết Lý Phi Đao thích mình!
Nhưng mà, này cũng không có nghĩa là cô nhìn Lý Phi Đao thuận mắt.
Hay có thể nói là, bây giờ cô không có chút thiện cảm nào với tất cả những người đàn ông đang theo đuổi mình!
“Lý Phi Đao, anh còn ở đây làm gì, anh cũng cút đi! Sau này không được tuỳ tiện đi vào văn phòng của tôi!”
Triệu An An trừng Lý Phi Đao, vừa rồi còn nhờ cậy người ta, mới chớp mắt một cái mà thái độ liền thay đổi trở nên ác liệt.
“Nhưng mà, em còn chưa...”
“Mặc kệ nhưng mà cái gì! Không có nhưng mà, lời của tôi mà anh cũng không nghe?!” Triệu An An trực tiếp ngắt lời Lý Phi Đao, cô đã nhìn thấy công lực dây dưa của Lý Phi Đao, “kiên cường” của hắn làm cho lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Lời này nghe vào tai Lý Phi Đao, làm hắn cảm thấy giống như vợ đang làm nũng với chồng, hắn nhếch miệng cười, nói: “Được, anh nghe lời em, anh ra ngoài liền.”
Triệu An An bị nụ cười của hắn làm cho không hiểu gì hết, không biết trong đầu hắn lại nghĩ ra cái gì nữa rồi, cô kêu hắn cút mà hắn còn cười vui vẻ như vậy!
Giống như Trịnh Kinh, là một người thích ngược đãi!
Bây giờ cô không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, chỉ cần Lý Phi Đao có thể cách xa cô một chút thì sao cũng được!
Tính cách của Triệu An An có một chỗ rất tốt, đó là cô sẽ không để cho mình chìm đắm vào trong đau khổ quá lâu, cô trời sinh có tính cách sáng sủa, không nghĩ ra chuyện gì thì sẽ không nghĩ nữa, mà sẽ trực tiếp buông tay, để nó trở thành quá khứ.
Trong trí nhớ của cô đều là những thứ vui vẻ, rất ít đau khổ này nọ.
Tuy căn bệnh để lại dấu vết rất sâu trong lòng Triệu An An, nhưng chỉ cần không chạm vào nó, cô sẽ không cảm thấy đau đớn -- Dù sao thì cô vẫn còn sống, cô muốn sống thật vui vẻ.
Triệu An An nhanh chóng quăng chuyện của Trịnh Kinh ra sau đầu, bắt đầu xử lý việc vặt, buổi chiều cô còn phải mở hội nghị, cô phải chuẩn bị cho thật tốt, tránh cho đến lúc đó lại bị mấy người bảo thủ kia làm khó dễ.
Nhưng mà, chờ đến khi Triệu An An tan tầm, mới vừa về đến nhà, cô đã bị những vị khách trong nhà làm cho sợ ngây người!
“Ôi, An An đã về rồi!” Vị khách trong nhà này, còn nhiệt tình hơn bà ngoại của cô!
Triệu An An không có cảm giác được sủng mà kiêu, ngược lại trong lòng cô còn xuất hiện dự cảm không tốt, run rẩy nở nụ cười khó coi còn hơn khóc: “Dì Bùi, con chào dì, sao hôm nay dì lại rãnh rỗi đến đây làm khách vậy ạ?”
Người tới, đúng là mẹ của Trịnh Kinh, Bùi Tín Hoa.
Triệu An An âm thầm cầu nguyện, hy vọng việc Bùi Tín Hoa đến nhà cô không có liên quan đến Trịnh Kinh!
“Trước kia dì chưa từng đến nhà con, bây giờ sắp thành thông gia, đương nhiên là dì phải tới để thăm hỏi! Con và A Kinh cũng kín đáo quá rồi đó, đến tận hôm nay dì mới biết được! Nếu không, dì đã đến đây từ sớm! Con là cô gái tốt, dì cũng rất thích con! Sau này cuộc
sống của con và A Kinh sẽ rất tốt, không phải dì khoe khoang chứ sau này chắc chắn A Kinh sẽ là người chồng tốt!”
Trên mặt Bùi Tín Hoa tràn đầy vui sướng, bà cụ Triệu ở bên cạnh cũng rất vui vẻ, giống như ngày mai cô sẽ lấy chồng.
Trong lòng Triệu An An đông kết thành băng, sau đó ầm ầm nổ vỡ!
Thông gia?
Triệu gia và Trịnh gia?
Đây là chuyện gì!
Thằng khốn Trịnh Kinh này, hắn điên rồi hả?
Ai muốn sống với hắn!
Hiện tại Triệu An An rất muốn quay đầu bước đi, lôi đầu tên khốn Trịnh Kinh kia ra ngoài hành hung một chút!
Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến nỗi run rẩy, cả người cứng ngắc giống như tượng đá.
Một lát sau, cô mới tìm được giọng nói của mình.
“Dì, dì hiểu lầm rồi, con và Trịnh Kinh không có ý gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi!” Hừ, bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải, cô muốn đánh chết cái người vô sỉ kia!
“Ai ôi, con là con gái nên da mặt mỏng, ngại ngùng mà, không sao đâu, dù sao thì các con cũng bắt đầu rồi, là dì quá sốt ruột! Nó đã hơn 30 tuổi rồi, cho nên dì muốn nhìn thấy nó lấy vợ sớm một chút!”
Triệu An An nói thầm, dì, thật ra da mặt con còn dày hơn tường nữa đó, sao con lại ngại ngùng với chuyện này chứ! Con đang nói thật mà!
Nhưng mà, Bùi Tín Hoa không cho cô cơ hội giải thích.
Bà nói xong mấy câu đó liền cầm tay bà cụ Triệu, cười nói khách sáo vài câu rồi rời đi.
Cả quá trình nhanh đến nỗi Triệu An An không thể chen vào được lời nào!
Chờ đến khi Bùi Tín Hoa rời đi, sắc mặt bà cụ Triệu liền âm trầm.
“Nói đi, sao lại thế này? Sao người ta lại cho rằng con sẽ là vợ Trịnh Kinh! Con gây tai hoạ cho Mộc Thanh trở thành dáng vẻ đó còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại Trịnh Kinh nữa hả?”
“Oan uổng quá, bà ngoại!”
Triệu An An lập tức đi qua ôm tay bà ngoại, lớn tiếng kêu oan.
Quan trọng là, cô thật sự oan uổng đến chết mà!
Hôm nay cô mới biết được ý tưởng lộn xộn của Trịnh Kinh! Còn nữa, cô cũng không ngờ, hắn lại ác độc như vậy, trực tiếp kêu Bùi Tín Hoa đến Triệu gia làm rõ mọi chuyện!
Đây là ép cô đi lên đường chết mà!
“Con không có chút tình cảm nào với Trịnh Kinh hết! Con cũng không biết hắn đang đùa giỡn cái gì, đột nhiên nói muốn cưới con! Hôm nay con đã đánh hắn rồi, cứ nghĩ hắn sẽ yên tĩnh, ai ngờ hắn lại kêu mẹ hắn đến nhà chúng ta chứ!”
Bà cụ Triệu cũng có tham gia vào kế hoạch của Thượng Quan Ngưng, đương nhiên bà biết việc Trịnh Kinh thổ lộ với Triệu An An chỉ là diễn trò mà thôi.
Nhưng mà bà thật sự không ngờ, Trịnh Kinh lại dụ dỗ cả mẹ nó vào!
Còn nữa, rất rõ ràng, Bùi Tín Hoa không hiểu rõ âm mưu, Bùi Tín Hoa nghĩ Trịnh Kinh rất thích Triệu An An, mà Triệu An An cũng có ý với Trịnh Kinh, cho nên muốn hai người nhanh chóng kết hôn, dù sao thì hai đứa nó cũng không còn nhỏ nữa.
Chuyện Trịnh gia, bà cụ Triệu từng nghe Triệu An An nói trong lúc vô tình, Trịnh Kinh và Trịnh Luân không phải là anh em ruột, hai người lại ở chung sớm chiều, sinh ra tình cảm, nhưng mà cha mẹ bọn nó lại không đồng ý chuyện này.
Dù sao thì ở trong mắt cha mẹ, bọn họ, một người là con trai, một người là con gái của mình, để hai đứa nó kết hôn, đó là trái với luân thường đạo lý.