Mộc Thanh lặng lẽ gửi tin cho Thượng Quan Ngưng: Đã chứng nhận, cám ơn!
Triệu An An vẫn đang che chở cho giấy chứng nhận của mình, đợi đến khi đi được một đoạn đường rồi, cô mới phát hiện, Mộc Thanh đã chuẩn bị sẵn hộ khẩu và chứng minh nhân dân!
Này không thích hợp, rất không thích hợp!
Đem chứng minh nhân dân theo thì cũng được, nhưng đâu có ai đem hộ khẩu bên mình đâu chứ?
Cô lập tức quay đầu nhìn Mộc Thanh, nghi ngờ nói: “Vì sao anh lại đem hộ khẩu theo?”
Mộc Thanh không hề chớp mắt lấy một cái, thản nhiên nói dối: “Hộ khẩu của anh đã bị Dương Mộc Yên trộm đi một lần, cầm đi chứng nhận, cho nên từ hôm đó anh luôn mang theo bên cạnh!”
Hình như lý do này rất hợp lý, Triệu An An không tìm được chỗ để phản bác.
Nghi ngờ trong lòng cô giảm đi một nửa, nhưng khi nhìn thấy con đường Mộc Thanh đang chạy, cô lập tức không vui: “Anh muốn đi đâu? Chúng ta nhanh về bệnh viện thôi! Em phải nói với Trịnh Luân, chúng ta đã chứng nhận! Sau đó nói với tên khốn Trịnh Kinh kia, em đã gả cho anh, để hắn đừng đánh chủ ý lên người em nữa!”
Mộc Thanh cười thầm: Đứa ngốc, không cần trở lại nói, bọn họ đã biết hết rồi!
Bị lừa mà còn cầm giấy chứng nhận ra oai, đúng là ngốc mà.
Mộc Thanh đã biết Thượng Quan Ngưng dùng cách gì để ép Triệu An An chủ động tìm anh chứng nhận kết hôn.
Anh nhìn Triệu An An, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Trịnh Kinh nói muốn cưới em?”
Lời này, Triệu An An đã nghe rất nhiều lần, lần nào nghe thấy cũng muốn sụp đổ, bây giờ ngay cả Mộc Thanh cũng hỏi như vậy, cô lập tức giận đến nỗi đỏ mắt!
“Bây giờ em đã gả cho em, đã lấy giấy chứng nhận rồi! Đừng nói như vậy nữa, em nói cho anh biết, người em thích là anh, không phải Trịnh Kinh! Tên khốn đó lợi dụng em! Em chết cũng không gả cho hắn, đời này của em chỉ có một mình anh! Người khác không tin em, nhưng anh phải tin em mới được!”
Cô nói trong tức giận, Mộc Thanh lại nghi ngờ.
Tình huống gì thế này, hình như Triệu An An phản ứng hơi mạnh thì phải?
Còn thổ lộ với anh!
Còn nhấn mạnh rằng bọn họ đã chứng nhận! Rất kỳ quái!
Thượng Quan Ngưng ép buộc Triệu An An thế nào! Sao anh lại cảm thấy là lạ, giống như cô ở bên kia thế giới.
Triệu An An nhìn thấy Mộc Thanh sững sờ, không có an ủi cô như lúc trước, còn nữa, hai người vừa mới chứng nhận kết hôn, vậy mà anh lại không vui vẻ chút nào, thậm chí còn đốt nó, trong lòng cô xuất hiện dự cảm không tốt.
“Mộc Thanh, đừng nói là anh tin tưởng đoạn băng ghi âm của Trịnh Kinh chứ? Chẳng lẽ anh cũng nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh sao? Anh đốt giấy chứng nhận, không phải vì muốn em không ly hôn đúng không? Anh chán ghét cái tờ giấy kia đúng không?”
Ghi âm?
Ghi âm gì?
Mộc Thanh bực bội sắp chết rồi!
Anh không biết gì hết!
Thượng Quan Ngưng sợ anh phá hư mọi chuyện cho nên không cho anh tham gia vào, cho nên anh hoàn toàn không biết Triệu An An đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết là, Thượng Quan Ngưng kêu Trịnh Kinh và Trịnh Luân diễn trò, ép buộc Triệu An An đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.
Chi tiết cụ thể, Mộc Thanh cũng không rõ ràng.
Nhưng mà lúc này, anh rất muốn biết! Nếu không Triệu An An nói gì anh cũng không hiểu!
Nhưng mà, hình như trạng thái tinh thần của Triệu An An không được bình thường, làm cho người ta cảm thấy cô giống như bị kích thích, cảm xúc kích động, gần như là không khống chế được.
Mộc Thanh tạm thời áp chế nghi ngờ, nắm lấy tay Triệu An An, nhẹ giọng nói: “An An, ai cũng có thể nghi ngờ tình cảm của em dành cho em, chỉ có anh là không.”
Một câu của anh, làm cho trái tim nôn nóng của Triệu An An dễ chịu hơn rất nhiều.
Cảm giác không được mọi người tin tưởng, bị mọi người
hiểu lầm, đúng là khó chịu mà!
Làm cho cô có cảm giác “Cả thế gian đều say chỉ mình ta là tỉnh”!
Cô là người duy nhất biết được sự thật, nhưng không ai tin cô, tất cả đều tin lời Trịnh Kinh nói, ngay cả bản thân Trịnh Kinh cũng tin biểu hiện giả dối kia!
Cảm giác này thật đáng sợ!
Triệu An An sợ Mộc Thanh không tin cô, sợ anh cũng tin rằng, cô yêu Trịnh Kinh!
Đây không phải hiểu lầm, mà là tai hoạ!
May mắn, Mộc Thanh không nghi ngờ cô, anh vẫn tin tưởng cô như trước!
Triệu An An cảm động suýt chảy nước mắt.
Vẫn là Mộc Thanh đối xử tốt với cô, vĩnh viễn đều tin tưởng cô!
Mộc Thanh dừng xe, nhẹ nhàng ôm Triệu An An vào lòng, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Còn có, An An, chuyện chứng nhận đó, không phải anh không vui, là anh không dám vui, anh có chút sợ hãi, sợ em lại gạt anh, sợ ngày mai em lại nói cho anh biết, đó chỉ là giỡn mà thôi, anh sợ sau khi mình rời khỏi giấc mơ, trái tim cũng đi theo luôn. Bây giờ trong lòng anh rất bất an, luôn cảm thấy được mình đang nằm mơ.”
Triệu An An ôm Mộc Thanh thật chặt, vừa khóc vừa nói: “Mộc Thanh, anh tin em đi, đây không phải là mơ, là sự thật! Không phải đùa giỡn, chúng ta thật sự kết hôn! Phản ứng của anh làm em thật khó chịu, làm em tưởng anh không thích em, nếu không vì sao chúng ta kết hôn mà anh lại không cười! Không phải anh luôn muốn cưới em sao? Bây giờ em gả cho anh, anh cũng không vui, em thật bối rối!”
Mộc Thanh cúi đầu nhìn giấy chứng nhận trong ngực Triệu An An, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, anh luôn muốn cưới em, muốn mười một năm rồi, hôm nay đã trở thành sự thật, anh có chút không tiếp nhận được. Luôn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn anh, nhưng mà anh rất vui, mặc kệ thế nào, sau này anh cũng không buông tay đâu.”
Hai người lái xe về biệt thự có suối nước nóng của Mộc Thanh, tới trước cửa biệt thự, Mộc Thanh xuống xe ôm Triệu An An đi vào bên trong.
Nước trong ôn tuyền rất nóng, hơi nước dày đặc, những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, giống như tiên cảnh nhân gian.
Lúc này Triệu An An không có hứng thú ngâm nước nóng, cô vẫn còn lo lắng cho Trịnh Luân.
“Không được, em cảm thấy mình nên nói với Luân Luân một tiếng, em và anh kết hôn, sẽ không gả cho Trịnh Kinh, nếu không một lát nữa Luân Luân lại tự sát thì làm sao bây giờ?”
Dưới chân Mộc Thanh lảo đảo, suýt nữa thì làm rớt Triệu An An!
Trịnh Luân tự sát?!
Hình như chơi hơi lớn thì phải!
Hèn chi Triệu An An lại điên cuồng lôi kéo anh đến cục dân chính đăng ký kết hôn!
Anh tốn rất nhiều sức mới có thể áp chế biểu tình trên mặt, làm như không có việc gì: “Không sao, sẽ không tự sát đâu. Một lát nữa anh sẽ nói chuyện chúng ta kết hôn, còn có sức thuyết phục hơn là em nói!”
Triệu An An nghĩ nghĩ, cảm thấy Mộc Thanh nói rất đúng, bây giờ Trịnh Luân không còn tin lời của cô nữa.
“Được, lát nữa anh nhớ gọi điện nói cho Luân Luân biết! Luân Luân không tin em, nhưng sẽ tin anh!”