Trịnh Luân không có giải thích nhiều, cô chỉ lại nói vài câu “Tân hôn vui vẻ” để chúc phúc, rồi sau đó liền ngắt điện thoại.
Cô và Trịnh Kinh trình diễn xong rồi, hiện tại có thể về nhà.
Triệu An An có thể cùng Mộc Thanh kết hôn, cô cũng coi như không bị uổng công.
Triệu An An thấy Trịnh Luân không nói nhiều với cô, cô còn tưởng rằng Trịnh Luân còn đang giận cô. Trên thực tế, Trịnh Luân nói ít là bởi vì quá chột dạ, sợ nói nhiều sẽ khiến cho cô hoài nghi.
Triệu An An ngồi ở trên giường, cầm di động có chút sững sờ.
Cô không cảm thấy mình làm không đúng chỗ nào, cũng không biết cụ thể là không đúng chỗ nào, cô lại không thể nói ra.
Mộc Thanh đem di động trong tay cô lấy đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "An An, không cần lo lắng, Luân Luân khẳng định biết mình đã hiểu lầm em.”
Triệu An An lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mộc Thanh kia, bỗng nhiên cúi đầu đem giấy hôn thú trong túi áo lấy ra, sau đó dở ra. Nhìn ảnh chụp ở mặt trên, có chút mông lung không xác định nói: “Chúng ta kết hôn có phải quá nhanh hay không?”
Mộc Thanh gật đầu: “Đúng, em hối hận sao?”
Đây là điều cậu lo lắng nhất.
Triệu An An lắc đầu: “Tạm thời còn chưa.”
Hai người bọn họ kết hôn, là cô ngang ngạnh lôi kéo Mộc Thanh đi lãnh chứng kết hôn, tuy rằng cô cũng là bị buộc, nhưng Mộc Thanh mới là vô tội nhất.
Kết hôn, vẫn luôn là điều mà Triệu An An nằm mơ cũng muốn làm.
Cô chỉ là không dám kết hôn mà thôi.
“Tạm thời?”
Mộc Thanh nhíu mày, tạm thời không có ý là về sau sẽ đổi ý?
Triệu An An bỗng nhiên ôm lấy Mộc Thanh, đem đầu vùi vào lồng ngực cậu, nói ra sự sợ hãi trong nội tâm.
“Em thường xuyên nằm mơ, mơ thấy bệnh tình của em tái phát, sau đó không có thuốc nào cứu được. Em cảm thấy đây là việc thật sự sẽ phát sinh, hơn nữa ở trong mơ thì tuổi tác không chênh lệch với em bây giờ lắm. Cho nên sẽ không lâu lắm. Bệnh của em sẽ tái phát. Em nghĩ, cho dù mình chết cũng không làm liên lụy đến anh, kết hôn với anh không hề tốt."
Giọng nói cô bình tĩnh, tựa như đã sớm chấp nhận cái hiện thực này rồi.
Mộc Thanh trong lòng lại đau như đao cắt.
Cậu ôm chặt Triệu An An, đem mặt cô dán vào ngực mình, cho cô nghe tim cậu đập, để cô biết hắn đau lòng.
“An An, không cần suy nghĩ vớ vẩn, em tin tưởng anh, thuốc kháng ung thư anh mới chế tạo ra rất hữu hiệu, em nhất định không có việc gì. Còn có, anh chưa bao giừo cảm thấy em liên lụy đến anh. Đời này kiếp này, em chính là vợ của anh, cho dù không kết hôn thì em cũng vẫn là vợ của anh, là mẹ của con anh, An An.”
Triệu An An theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của chính mình, nhỏ giọng nói: “Nếu lúc trước em đem đứa bé sinh ra thì tốt rồi, đến bây giờ, bé cũng đã mười tuổi!”
“Không liên quan, chúng ta lại sinh là được. Em khi đó mới mười bảy tuổi, thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục, sao có thể để em mạo hiểm sinh con, bỏ nó anh không hối hận. Nói cách khác, có con lại không có em, vậy thì còn có ích lợi gì?"
Mộc Thanh chưa nói việc đào tạo phôi thai, chuyện này không chắc là có thành công hay không, chờ khi nào thành công thì nói cho Triệu An An là được, như vậy thì cho dù cô phản đối cũng vô dụng.
Triệu An An trong lòng ấm áp, Mộc Thanh vĩnh viễn đều cô coi là số một, cho dù người trên toàn thế giới đều không tin cô, thì vẫn còn có cậu sẽ tin tưởng cô.
Việc có con, Triệu An An cũng không có quá mức rối rắm.
Việc không thể sinh sản cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên lúc này nói đến cũng sẽ không quá khổ sở.
Hiện tại quan trọng nhất chính là cô muốn có thể sống sót.
Mộc Thanh vẫn mặc áo blouse trắng, trên người cậu có một loại mùi hương của thuốc, làm cho Triệu An An cảm thấy rẩ an toàn.
Cô ngày hôm qua lăn lộn một ngày, tối hôm qua cũng không có ngủ ngon, hôm nay sáng sớm đã bị Trịnh Kinh lôi kéo đi tới Cục Dân Chính đăng
ký kết hôn, sau lại lại đi bệnh viện lăn lộn, cô thật sự là quá mỏi mệt.
Hiện tại rốt cuộc cũng đã thả lỏng lại, cô liền ở trong lồng ngực của Mộc Thanh ngủ say.
Ngủ một mạch tới lúc chạng vạng thì Triệu An An mới tỉnh lại.
Mà bên người cô, chính là người đàn ông mà cô luôn mong nhớ, Mộc Thanh.
Cậu để một cánh tay cho cô gối đầu. Một tay khác ôm eo cô, đem cô ôm trong ngực.
Đây là thời khắc hạnh phúc nhất từ trước tới nay của Triệu An An.
Cái quyển sổ nhỏ màu hồng kia, còn được cô nhét trong quần áo của mình, bởi vì quyển sổ nhỏ này, người đàn ông đango ôm cô đã không phải là bạn trai cô.
Đây là chồng của cô!
Triệu An An rất vui vẻ!
Cô đã lết hôn!
Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái tên hỗn đản Trịnh Kinh kia, cô hiện tại là người có chồng, sẽ không còn có người tới thổ lộ với cô!
Thật sự là quá tốt,cái tên Lý Phi Đao kia, Văn Khang linh tinh, còn có Trịnh Kinh, tất cả đều không phải lo.
Cô đã kết hôn, cô đã có chồng!
Loại cảm giác vui sướng này, cho tới bây giờ Triệu An An mới cảm nhận được sâu sắc, vừa mới bắt đầu lãnh chứng kết hôn, một chút cảm giác cũng không có, thật là kì quái!
Cô rất vui vẻ, thế cho nên Trịnh Kinh cũng không hận nữa.
Nếu không phải nhờ có hắn, có lẽ cô đến chết cũng sẽ không gả cho Mộc Thanh.
Vốn dĩ Triệu An An còn cảm thấy, về sau nhất định phải từ từ trừng trị Trịnh Kinh, nhưng là hiện tại cô quyết định tha cho hắn.
Triệu An An không đánh thức Mộc Thanh, cô thật cẩn thận lại lần nữa đem giấy hôn thú lấy ra tới, tỉ mỉ nhìn một lần, sau đó nhét vào túi áo nhình như bảo bối.
Mộc Thanh mở to mắt liền thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một tầng gợn sóng.
Triệu An An coi giấy hôn thú như bảo bối, có thể thấy trong lòng cô rất khát vọng được kết hôn với cậu.
May mắn là trước khi bọn họ kết hôn, cậu đã cầu hôn, nếu không việc này sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối trong lòng bọn họ.
Cậu thấp giọng nói: “An An, em thích tờ giấy hôn thú này như vậy sao?”
“Anh tỉnh rồi?” Triệu An An ngẩng đầu nhìn đôi mắt cậu, khóe môi toát ra ý cười không thể che dấu: “Đó là đương nhiên, kết hôn với anh là tâm nguyện lớn nhất của em!”
Dù sau cũng đã kết hôn rồi, cho dù ly hôn cũng không đền bù được.
Triệu An An đơn giản thoải mái hào phóng thừa nhận tình cảm của mình.
Dù sao việc cô thích Mộc Thanh không ai là không biết.
Mộc Thanh sung sướng nở nụ cười.
Triệu An An tốt nhâdt ở điểm này, cô không phải người hay ngượng ngùng, chuyện gì cần nói thì cô sẽ noi rõ, sẽ hào phòng thừa nhận, không hề che dấu.
Hai người rất nhanh liền rời giường, sau khi rửa mặt, liền đi xuống dưới tầng phòng khách ăn cơm.
Dì Đậu đã sớm đem bữa tối chuẩn bị tốt, thấy hai người xuống lầu, vội vàng không ngừng dọn cháo cho bọn họ.
Cơm nước xong, Mộc Thanh và Triệu An An tựa như không có gì bất đồng, vẫn không có gì khác trước.
Kết hôn hay không kết hôn, tình cảm cũng vẫn thế.
Chỉ là từ hôm nay trở đi, hai người bọn họ chính thức có được đối phương, được pháp luật tán thành, cũng là mói quan hệ được pháp luật bảo vệ.