Cũng may là năng lực kiếm tiền của Mộc Thanh rất mạnh, chỉ cần Triệu An An không muốn phi cơ hay trực thăng này nọ, những thức khác anh đều có thể mua cho cô.
Sau khi kết hôn một tuần, Mộc Thanh đã mua nhẫn cho Triệu An An, hai tuần sau sẽ dẫn cô đi chọn váy cưới.
Triệu An An đã từng nhìn thấy Thượng Quan Ngưng mặc váy cưới, lúc ấy cô cảm thấy Thượng Quan Ngưng là cô dâu đẹp nhất, cô nghĩ cả đời mình cũng không có cơ hội mặc nó, không ngờ cô cũng có thể mặc!
Tuy cô không thích váy vóc, nhưng áo cưới có ý nghĩa quá đặc biệt, làm cô cũng thích loại quần áo hoa lệ tinh xảo thế này.
Quần áo hay là váy, ở trong mắt Triệu An An đều không có khác biệt quá lớn, tuy váy cưới rất đẹp nhưng cô cũng không chọn được cái nào.
Cho nên cô kêu Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân đến chọn giúp mình.
Đây là lần đầu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Triệu An An kể từ sau khi Triệu An An kết hôn.
Sắc mặt hồng hào, khí sắc rất tốt, còn béo hơn một chút, lúc trước nhìn thấy cô rất sắc nét, hôm nay đã mượt mà hơn không ít.
Thượng Quan Ngưng không khỏi cảm khái, Mộc Thanh đúng là người chồng tốt, nuôi dưỡng Triệu An An đến như vậy, sẽ không biến thành heo con chứ?
Cô cười trêu chọc Triệu An An: “Ôi, Triệu đại tiểu thư, mặt mày cô hồng hào, tràn đầy sức sống, lâu vậy mà không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng cô đã quên mất tôi rồi chứ!”
Thật ra là cô không dám liên lạc với Triệu An An, bởi vì sợ chuyện bại lộ, làm Triệu An An biết được là do cô kêu gọi mọi người hãi hại Triệu An An, nhất định sẽ bị Triệu An An đánh chết!
Nhưng mà, Triệu An An khoẻ mạnh không hề nghi ngờ những chuyện trước đây, còn lo lắng hỏi cô, Trịnh Luân còn giận không.
Bây giờ nhìn thấy Triệu An An có cuộc sống tốt đẹp, cả ngày ngọt ngào bên cạnh Mộc Thanh, ngày nào cũng trôi qua trong hạnh phúc, Thượng Quan Ngưng yên lòng rồi.
Tất cả cố gắng của cô đều không uổng phí, Triệu An An và Mộc Thanh kết hôn, đây là lựa chọn chính xác.
Triệu An An nghe thấy Thượng Quan Ngưng trêu ghẹo, lập tức chột dạ.
Từ sau khi cô kết hôn, cô quên hết mọi người, ngày nào cũng ở bên cạnh Mộc Thanh, trong mắt cô chỉ có Mộc Thanh, ngay cả Triệu gia cũng không về, sao mà còn nhớ rõ Thượng Quan Ngưng với Trịnh Luân là ai chứ!
Đương nhiên, loại chuyện doạ người thế này, cô sẽ không thừa nhận.
“Em quên chị bao giờ chứ? Bây giờ chị là nhân vật quan trọng, em muốn gặp chị cũng tốn rất nhiều sức, chị là đôi mắt của anh em, cháu em cũng cần mẹ nó, sao em lại không biết ngại mà gọi chị ra ngoài chứ!”
Trịnh Luân nghe thấy Triệu An An phản công, lại nói có đạo lý như vậy, lập tức bật cười.
Lời nói của Triệu An An không hề khoa trương chút nào, Cảnh Dật Thần thật sự xem cô như là đôi mắt của anh, cô đi đâu thì anh cũng đi đó, nếu thật sự không thể tự mình bảo vệ cô thì anh sẽ phái rất nhiều người đi theo bảo vệ cô.
Có một lần Trịnh Luân đi dạo phố với Thượng Quan Ngưng, bảo vệ ngoài sáng trong tối có hơn hai mươi mấy người, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng Thượng Quan Ngưng đã quen rồi, còn cố ý mua đồ uống cho họ, sợ bọn họ chờ lâu sẽ khát.
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi như xong, bây giờ hai người đó chơi với nhau vui lắm, chị cũng bị con trai ghét bỏ, chỉ số thông minh của nó với cha nó ở chung một trục hoành, chị ăn thêm mấy quả hạnh nhân nữa cũng không bì kịp.”
Triệu An An cười ha ha: “Ai ôi, cuối cùng thì chị cũng cảm nhận được đau khổ của em trước kia rồi! Chị không biết đó thôi, trước đây chỉ cần anh em mà đến nhà em là em sẽ bị mẹ và bà ngoại khinh bỉ, em không biết gì hết, anh em thì cái gì cũng biết, ở trước mặt anh ấy, em giống như đồ ngốc vậy đó! Còn nữa, anh ấy còn không biết cái gì gọi là khiêm tốn, luôn nhìn em với vẻ khinh thường, trước kia em hận ảnh muốn chết!”
Nhớ tới
quá khứ, Triệu An An liền cảm thấy buồn cười.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng ít nói, chưa bao giờ nói nhiều, nhưng cô lại thích lảm nhảm, thích hỏi này nọ, còn nữa, vấn đề đưa ra cực kỳ ngu ngốc, không ngừng làm phiền anh, sau đó anh không chịu đến Triệu gia chơi nữa.
Nghe thấy “bất hạnh” của Triệu An An, Thượng Quan Ngưng lập tức vui vẻ.
Chị em tốt quên mình vì người, lấy đau đớn của bản thân để chọc cô vui vẻ, đương nhiên cô phải cổ vũ một chút chứ!
Đúng là chỉ số thông minh của Cảnh Dật Thần rất cao, nhưng mà giống với chỉ số thông minh của mình, anh không hề nể tình mà nghiền ép người khác, may mà anh không có nghiền ép cô, ở trước mặt cô, dáng vẻ của anh đều là ngây thơ, ôn nhu.
Tuy Trịnh Luân đã gặp Cảnh Dật Thần rất nhiều lần, nhưng từ khi quen biết cho đến nay, cô chưa từng nói chuyện với Cảnh Dật Thần quá năm câu!
Đó là lần đầu cô quen biết một người lạnh lùng như thế!
Trước kia, khi cô gặp người đàn ông khác, bọn họ luôn đối xử với cô rất nhiệt tình, rất thích nói chuyện với cô, luôn vây quanh cô.
Trịnh Luân biết, dáng vẻ cô nhu thuận yếu ớt, rất dễ kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông, cho nên họ muốn đến gần cô là rất bình thường.
Cảnh Dật Thần là người đàn ông duy nhất nhìn thấy cô lại xem cô như là không khí!
Cảnh Dật Thần rất lạnh lùng, ánh mắt đảo qua có thể làm cho người ta cảm thấy sống lưng rất lạnh!
Lá gan của Trịnh Luân rất nhỏ, cô sợ người lạ, nhìn thấy Cảnh Dật Thần lại càng sợ hơn, cho nên cô trốn rất xa.
Trước kia cô rất không hiểu, vì sao cô gái ôn nhu nhã nhặn lịch sự như Thượng Quan Ngưng lại có thể kết hôn với tảng băng như Cảnh Dật Thần, sống cùng người đàn ông như vậy, rất áp lực!
Tiếp xúc nhiều hơn thì cô mới hiểu, thì ra Cảnh Dật Thần đối xử với Thượng Quan Ngưng rất khác với khi anh đối xử với người khác!
Cảnh Dật Thần luôn đối xử lạnh lùng với em gái là Triệu An An, chỉ có khi đối diện với Thượng Quan Ngưng, anh mới biểu lộ ra vẻ ôn nhu không giống người thường.
Thượng Quan Ngưng là người hạnh phúc nhất trong số ba người bọn họ, cô kết hôn sớm nhất, còn sinh con rất nhanh, bây giờ đứa bé cũng ngoan ngoãn thông minh như vậy, Trịnh Luân rất hâm mộ.
Cô rất thích đứa nhỏ.
Đáng tiếc...
Cảm xúc của Trịnh Luân sa sút, Triệu An An lập tức phát hiện ra.
Cô ôm cánh tay Trịnh Luân, giọng nói vô cùng thân thiết: “Tiểu Luân Luân, bạn không còn giận mình chứ?”
Trịnh Luân bị cô hỏi vậy, có chút mơ màng, mờ mịt hỏi: “Vì sao mình lại giận bạn?”
Ở trong lòng cô, là cô lừa gạt Triệu An An, còn chuyện Triệu An An cướp Trịnh Kinh, đó là Trịnh Kinh diễn trò, căn bản là không tồn tại, sao cô phải tức giận chứ!
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp đều là dấu chấm hỏi, đơn thuần mà sạch sẽ, làm Triệu An An càng thêm áy náy.
Trịnh Luân đã quên hết mọi chuyện rồi, biểu tình mờ mịt của cô, đúng là không có tức giận.
Triệu An An lập tức vui vẻ, Trịnh Luân không giận thì tốt rồi!
Cô chỉ có hai người bạn tốt là Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân, nếu mất đi một người, nhất định cô sẽ rất khó chịu.
Cũng không biết Trịnh Kinh và Trịnh Luân đã phát triển tới trình độ nào rồi nữa, nếu tiến độ quá chậm, cô cũng có thể giúp đỡ!