Hôn lễ trực tiếp bị phá hỏng rồi, Triệu An An giờ phút này căn bản không có bất luận sự vui vẻ khi kết hôn cả, chỉ có sự hoảng sợ và lo lắng tràn đầy ở trong lòng.
Lớp trang điểm của cô đã hoàn toàn nhòe ra.
Máy bay trực thăng đưa Tiểu Lộc và Mộc Thanh tới bệnh viện Mộc thị, Cảnh Dật Thần cũng tới tham gia hôn lễ,cũng đi theo tới bệnh viện.
Mộc Vấn Sinh còn chưa kịp vui vẻ trong đại hôn của cháu trai, vậy mà ngay sau dó đã phải mổ bụng cháu trai để lấy viên đạn ra, việc này đối với một người yêu thương cháu trai như ông, thật sự là quá tàn nhẫn.
Tuy rằng hắn đã trải qua quá nhiều lần sinh tử, cứu với nhiều tính mạng đang gặp nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy Mộc Thanh người toàn máu, sắc mặt tái nhợt, lòng ông cũng rất đau, thiếu chút là phát run.
Cũng may chức nghiệp ông tu dưỡng rất cao, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, bắt đầu lưu loát cắt da cháu trai ra, lấy viên đạn ra.
Cùng một phòng giải phẫu, Mộc Cùng cũng giải phẫu lấy viên đạn cho Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc thương vị trí cũng không trí mạng, tình huống còn tốt hơn Mộc Thanh rất nhiều, giải phẫu tương đối dễ dàng.
Hai bàn giải phẫu đồng thời tiến hành một lúc rồi đồng thời kết thúc..
Tiểu Lộc giải phẫu ít khó khăn, đáng ra nên hoàn thành nhanh hơn, nhưng là do kĩ thuật của Mộc Cùng không thuần thục bằng Mộc Vấn Sinh, cho nên thời gian kết thúc không sai biệt lắm.
Sau khi kết thúc giải phẫu, Tiểu Lộc và Mộc Thanh đều được đẩy vào phòng bệnh.
Rồi sau đó, Tiểu Lộc sức luẹc mạnh mẽ vô cùng, chỉ sau năm phút cô liền tùe trạng thái hôn mê tỉnh lại. Nửa giờ sau liền xuống giường đi lại mà không có gì đáng ngại.
Mà Mộc Thanh như vẫnang sắc mặt tái nhợt như cũ nằm ở trên giường, bất tỉnh nhân sự.
“Em trở về nằm cho anh, Mộc Thanh không chết được, Triệu An An cũng không chết được, em vừa mới làm giải phẫu, đi xem hai người bọn họ làm gì? Người đàn ông của em là anh, không phải Mộc Thanh, cậu ta cho dù chết cũng không có quan hệ đến em!”
Tiểu Lộc ngoan ngoãn trở về trên giường, sau đó nghe theo lời Cảnh Dật Nhiên yêu cầu, đắp chăn mỏng nằm xuống.
Nhưng là, cô lại nhỏ giọng nói thầm: “Mộc Thanh đã chết, về sau sẽ không có người thay máu cho em.”
Cảnh Dật Nhiên vừa ngập đầy tức giận, nhung bởi vì một câu nói của Tiểu Lộc liền tiêu tán hết.
Tuy rằng hắn biết, Tiểu Lộc đi cứu Mộc Thanh cũng không phải vì cậu ta có thể thay máu cho cô, nhưng Tiểu Lộc bây giờ có vẻ có nhân tình hơn so với trước kia.
Hắn thích Tiểu Lộc như vậy.
Hắn ngồi ở bên người Tiểu Lộc, có chút đau lòng hôn cô.
“Lần sau không được làm như vậy, nhiệm vụ quan trọng nhất của em là bảo vệ bản thân mình, không phải là đi bảo vệ người khác.”
Tiểu Lộc vỗ vỗ bên cạnh người giường, nhẹ giọng nói: “Anh nằm lại đây, ôm em.”
Cảnh Dật Nhiên là lần đầu tiên được cô yêu cầu ôm, oán niệm trong lòng hắn ngay tức khắc đều biến thành nhu tình, lập tức nằm ở bên người cô, đem cô ôm vào trong lồng ngực.
Tiểu Lộc đem đầu vùi vào chỗ cổ hắn, cùng hắn giải thích: “Chính em cũng nắm chắc, sẽ không có việc gì, cho nên mới chủ động xuất kích.”
Cảnh Dật Nhiên không ủng hộ loại quan điểm này: “Có nắm chắc cũng không được, em cho rằng chỉ cần em bất tử là được sao? Cái anh muốn chính là em không chịu bất kì cái tổn thương nào! Em là một người phụ nữ. Cả ngày lợi hại nhue vậy làm gì? Em nên học tập Trịnh Luân đi, nhát gan một chút, đừng có đứng lên hứng mọi chuyện, bằng không người chồng như anh sẽ dùng để đang làm gì? Chẳng lẽ tác dụng của anh là buổi tới làm công cụ ấm giường?”
Bị chủ nghĩa đàn ông bá đạo của hắn khống chế, Tiểu Lộc trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Chồng?
Cái cách xưng hô này đối với cô mà nói quả thật là quá mới lạ!
Cô còn có một ngày cũng có thể có chồng, thật là không thể tưởng tượng.
Cảnh Dật Nhiên giáo huấn vợ trong chốc lát, mới nhớ tới dò hỏi tình huống lúc này của Tiểu Lộc.
“Người bị em giết chết là ai? Sát thủ?”
“Hẳn là, với thủ phát và thân thể thì là do tổ chức sát thủ bồi dưỡng ra. Em đã liên tục giết chết hai sát thủ có thứ hạnh rất cao, phỏng chừng là tổ chức sát thủ sẽ có ý kiến với ta.”
Tổ chức sát thủ đã tồn tại
mấy trăm năm, phát triển đến bây giờ, đã không thể bất nhập.
Tiểu Lộc giết cái người sát thủ này, lúc ấy nhiều người ở đó như vậy, chỉ cần điều tra một chút, là có thể đoán ra người là do cô giết.
Rốt cuộc, chỉ có cô là có cái thực lực kia.
“Người hôm nay chết xếp thứ mấy?”
“Thứ năm, gọi là hoa hồng đen.”
Cảnh Dật Nhiên có chút kinh ngạc: “Nữ?”
Không phải nói là mười tên sát thủ ở trong, chỉ có một mình Tiểu Lộc là nữ sao?
“Không, hắn ta là nam, chẳng qua hắn có chút khuynh hướng nữ tính hóa, thích dùng nước hoa của nữ. Sau khi giết người thì se, ném lại một đóa hoa hồng màu đen, cho nên mới có cái danh hiệu hoa hồng đen này.”
Tiểu Lộc nói, từ quần áo của mình lấy ra một đóa hoa, nói: “Chính là như vậy.”
Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc nhìn đóa hóa trước mặt mình: "Em cũng cướp hoa của hắn”
Tiểu Lộc cười cười, ngữ khí có chút kiêu ngạo: “Tốc độ của hắn so với em vẫn kém hơn. Đóa hoa này còn chưa kịp ném ra thì đã bị cầm đi."
Cảnh Dật Nhiên có chút bất mãn: “Việc này quá nguy hiểm, em nếu thích hoa hồng, anh sẽ đưa em đến nơi có một ngàn đóa hoa là được. Cần gì phải cướp của người khác! Nói là lại còn màu đen! Thật quái dị!”
“Không phải em thích đóa hoa này, em chính là muốn cướp lại đây, để xác định thân phận của hắn.”
Tiểu Lộc nhàn nhạt giải thích.
Giết một sát thủ lợi hại, cô cần phải biết thân phận của đối phương, cho nên trước tiên không thể đưa ra một lời giải thích cho tổ chức.
Tổ chức bồi dưỡng ra một sát thủ lợi hại không hề dễ dàng, việc này yêu cầu phải hao phí rất nhiều năm, hao phí rất nhiều tài lực vật chất.
Trước có mười tên sát thủ, giờ chỉ còn lại tám, mà cô là đệ nhất sát thủ, hiện tại lại không thể tiếp tục nhiệm vụ, hiện tại người có thể phát huy sức chiến đấu chỉ có bảy người.
Cảnh Dật Nhiên không để bụng sát thủ hay không sát thủ, dù sao Cảnh gia thực lực cũng mạnh mẽ, có thể bảo vệ hắn với Tiểu Lộc là được.
Hắn gần đây phát hiện, Cảnh Dật Thần tuy rằng trên mặt lạnh đông chết người, nhưng trên thực tế chỉ cần hắn không biết xấu hổ dây dưa với anh, chứ không phải diễu cười anh, hơn nữa hiệu suất làm việc là không hề gây phiền thoái.
Có một người anh trai vạn năng, thật là quá tốt!
Cảnh Trung Tu hiện tại căn bản là không quản sống chết của hắn, hai người đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia. Hoàn toàn không có ý muốn cho hắn trở về Cảnh gia.
Dù sao Cảnh Dật Nhiên cũng không muốn về nhà, ở bên ngoài đủ ăn đủ uống, lại còn có thế giới hai người với Tiểu Lộc, cuộc sống hiện tại của hắn thoải mái nhẹ nhàng vui vẻ hơn nhiều.
Tới sáng xớm ngày hôm sau, Tiểu Lộc ngủ một giấc vưac tỉnh lại, thì Mộc Thanh mới từ hôn mê tỉnh lại.
Triệu An An nhìn thấy cậu tỉnh, thì ngay tức khắc khóc đến không kiềm chế được.
Ngày hôm qua trong hôn lễ thượng, mục tiêu của sát thủ chính là cô, không phải Mộc Thanh.
Là Mộc Thanh giúp cô chặn viên đạn!
Sát thủ kia bắn phát súng thứ nhất không truang, phát súng thứ hai vẫn không trúng vào Triệu An An. Bởi vì lúc này là Tiểu Lộc giúp cô đỡ viên đạn.