Anh em hai người gắt gao ôm nhau, Trịnh Luân còn không kịp nói cái gì, cửa phòng Trịnh Kinh đã bị mở ra!
Rồi sau đó, Bùi Thư Hoa mặc áo ngủ đi vào.
Nhìn thấy hai anh em hơn nửa đêm còn ngồi ôm nhau, tư thế thân mật không chịu nổi, Bùi Thư Hoa chỉ cảm thấy máu toàn thân chạy thẳng lên đầu!
Sắc mặt của bà trong nháy mặt trở nên cực kì khó coi!
“Các con…… Các con…… Đây là cố ý muốn tức chết mẹ a!”
Bùi Thư Hoa bị hình ảnh này kích thích tới mức ngay cả nói cũng không trôi chảy, khi còn nhỏ anh trai ôm em gái cũng không có gì, nhưng sau khi bọn họ lớn lên làm sao có thể ôm ấp khăng khít như vậy!
Trịnh Luân nhìn thấy Bùi Thư Hoa, sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch giống như đã làm việc gì mà trời đất không dung vậy, hoảng loạn không biết nên trốn vào đâu.
Cô lập tức tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Trịnh Kinh, hổ thẹn mà bất an nói: “Mẹ, không giống như mẹ nghĩ đâu, con và anh trai không có gì, thật sự không có gì cả!”
Như này mà còn nó không có cái gì?!
Chờ bọn họ có cái gì, vậy tất cả đều đã muộn!
Đôi mắt Bùi Thư Hoa đỏ lên, nước mắt ở trong đôi mắt đảo quanh, thoạt nhìn cực kì đau lòng.
“Mẹ đã tạo nghiệt gì a, vì sao hai con không thể khiến mẹ bớt lo! Mẹ cực khổ nuôi lớn các con, hai đứa lại báo hiếu mẹ như vậy sao? Luân Luân, từ lúc con vào Trịnh gia, mẹ chưa từng coi con là người ngoài, giờ con đã lớn, lại cầm dao đâm vào lòng mẹ như vậy sao?”
Trịnh Luân càng thêm áy náy, hoảng loạn giải thích: “Không không không, mẹ, con biết mẹ vẫn luôn thương yêu con, chuyện này là con không đúng, về sau con cũng không dám nữa! Mẹ đừng đánh anh trai, chuyện này không liên quan đến anh ấy, đều là con sai, nếu mẹ tức giận thì cứ đánh con đi!”
Cô lớn như vậy nhưng Bùi Thư Hoa cũng chưa từng động đến một ngón tay của cô, việc này làm Trịnh Luân cực kì khó chịu, cô tình nguyện bị mẹ đánh một trận, cũng không muốn mẹ tức giận mà lại cố gắng chịu đựng.
“Không, mẹ, chuyện này không liên quan đến Luân Luân, thích con cũng không phải là lỗi của em ấy!”
Trịnh Kinh bị Bùi Thư Hoa bắt được tại trận hắn đang thân mật ái muội với Trịnh Luân, cũng hơi có chút hoảng loạn, nhưng hắn rất nhanh liền bình thường trở lại.
“Em ấy vẫn luôn biết con không phải là anh trai ruột, thích con cũng rất bình thường! Tình cảm này không ai có thể khống chế được, hiện tại em ấy không muốn rời khỏi con, con cũng như vậy.”
Trịnh Luân bị hắn nói sợ tới mức nhanh chóng ngăn cản hắn: “Anh trai, anh đừng nói bậy bạ! Mau nhận lỗi với mẹ đi!”
Những lời nói nàt, chính là lửa cháy còn đổ thêm dầu a, sẽ khiến Bùi Thư Hoa tức điên lên.
Trịnh Kinh lại không nghe Trịnh Lluân, hắn mặc kệ Trịnh Luân, trực tiếp cầm tay cô, nói với Bùi Thư Hoa: “Mẹ, con đã nói con muốn cưới em ấy, lời này sẽ không bao giờ thay đổi!”
“Anh!” Trịnh Luân dùng sức túm Trịnh Kinh, ý bảo hắn không cần nói nữa.
Trịnh Kinh căn bản không nghe, chỉ kiên định nói: “Luân Luân vẫn luôn là con gái của mẹ, em ấy gả cho con là lựa chọn tốt nhất, hoàn cảnh không hề thay đổi, em ấy không cần thích ứng với hoàn cảnh mới và con người mới, về sau em ấy sẽ luôn ở bên cạnh mẹ! Chúng con sẽ cùng nhau hiếu thuận mẹ!”
“Nói linh tinh!”
Giọng nói của Bùi Thư Hoa không tự chủ được cũng to hơn, sự buồn bực và đau lòng sắp bức điên bà rồi!
Trước kia bà vẫn luôn cảm thấy, hai đứa con của mình rất hiểu chuyện lại biết chăm sóc người khác, nhưng mà hiện tại hành động của hai người bọn họ quả thực là đại nghịch bất đạo a!
“Mẹ sẽ không bởi vì muốn em gái con ở bên cạnh mà không cho con bé lấy chồng! Đây là xã hội hiện đại không phải cổ đại, con bé muốn về nhà lúc nào thì sẽ về lúc đó! Dù con bé gả cho người khác thì cũng có thể hiếu thuận với mẹ!”
Anh trai và mẹ bởi vì cô mà
cãi nhau, hơn nữa càng cãi càng hung, mụ sắc mặt của mẹ đã trắng bệch.
Giọng của Bùi Thư Hoa quá lớn đánh thức cả Trịnh Khải Nam đang ngủ ở trong phòng.
Ông đi vào phòng của Trinh Kinh, căn bản không cần vợ giải thích câu nào ông đã hiểu rõ mọi việc
Xuất thân của ông là cảnh sát, năng lực phá án và năng lực trinh sát đều là hạng nhất, hiện tại là cục trưởng Cục Công An, đối với rất nhiều chuyện đều có năng lực phân tích rất mạnh.
Thật ra ông đã sớm phát hiện ra việc của con trai và con gái, chẳng qua, hai đứa cũng không phải anh em ruột, mặc dù thân mật hơn một chút, cũng không trái với luân lý đạo dức.
Ông vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, bởi vì ông tin tưởng sự tự chủ và năng lực phán đoán của con trai.
Trịnh Kinh vẫn luôn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, hắn sẽ không làm việc gì khiến người khác nhạo báng.
Nhưng mà Trịnh Khải Nam đã tính sai.
Lúc đối mặt với tình cảm, không có ai có thể giữ được lý trí, Trịnh Kinh có thể kiên trì lâu như vậy không biểu lộ tâm ý đã rất khó có được.
Trịnh Khải Nam vỗ vai Bùi Thư Hoa, nhàn nhạt nói: “Được rồi, hơn nửa đêm rồi còn không ngủ, ầm ĩ không yên, ngày mai em còn phải bận bịu, đi ngủ đi để anh nói chuyện với con trai.”
Có chông ra mặt, Bùi Thư Hoa yên tâm rất nhiều.
Nhưng lửa giận trong lòng bà còn chưa tiêu tan, nhìn Trịnh Kinh cùng Trịnh Luân nắm tay nhau, bà liền cảm thấy cực kì gai mắt.
Nếu người khác biết anh em bọn họ dây dưa không rõ, còn có cô gái nào nguyện ý gả cho Trịnh Kinh? Lại có chàng trai nào đồng ý cưới Trịnh Luân?
Ai, nghiệt duyên!
Chờ Bùi Thư Hoa hờn dỗi rời đi, Trịnh Khải Nam liền nói với Trịnh Luân: “Luân Luân, con cũng trở về ngủ đi, đừng suy nghĩ bậy bạ, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của con, trừ khi có một ngày còn không cần ba mẹ nữa, nếu không chúng ta vẫn luôn là ba mẹ của con.”
Lời nói này vừa nói ra khiến cô cực kì xấu hổ, cô ấp úng nói: “Ba, con…… Con…… Đều là con không tốt, khiến mẹ và lo lắng tức giận……”
Trịnh Khải Nam từ ái vỗ lưng cô, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ ra ý cười: “Không có việc gì, ba biết con là một đứa bé ngoan. Nghe lời, đi ngủ trước đi, đừng hành hạ chính mình.”
Trịnh Luân nhìn Trịnh Khải Nam, lại nhìn Trịnh Kinh đứng thẳng tắp ở đó, muốn nói lại thôi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai ba con, ý cười của Trịnh Khải Nam đối với Trịnh Luân rất nhanh biến mất không thấy, ngược lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn con trai mình.
“A Kinh, con đã không còn là một đứa bé, còn làm việc vô trách nhiệm như vậy? Ai không có tuổi trẻ, ai chưa từng có tình yêu? Nhưng tình yêu có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề sao? Sao con làm việc không biết suy xét hậu quả?”
“Ba, con đã suy nghĩ tất cả các hậu quả, con cảm thấy kể cả là tình huống xấu nhất cũng không bằng việc con không thể cưới cô gái mà mình yêu.”
Trịnh Kinh nói cực kì nghiêm túc, hắn cần phải tranh thủ sự đồng ý của ba!
Tuy Trịnh Khải Nam không quản việc trong nhà, nhưng sức ảnh hưởng của ông đối với Bùi Thư Hoa là lớn nhất, lời ông nói có trọng lượng hơn tất cả mọi người trong nhà.