Trước kia Cảnh Dật Nhiên cũng không biết cách nói chuyện, hiện tại lại nói dễ nghe như vậy, khẳng định là có chuyện gì cần cầu xin ông, vô sự hiến ân cần khẳng định không có lòng tốt!
Mộc Vấn Sinh không phản ứng lại, quay đầu nhìn Cảnh Thiên Viễn, chuẩn bị tính toán sổ sách với ông ấy một chút.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên lại không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn lôi kéo Tiểu Lộc đi đến trước mặt Mộc Vấn Sinh, cũng không vòng vo, nói thẳng: “Ông nội Mộc, ngài nhìn Tiểu Lộc và cháu một chút, chúng ta có thể giống như Mộc Thanh được hay không, dùng phương thức khác để có một đứa bé!”
Mộc Vấn Sinh cùng Cảnh Thiên Viễn nghe xong lời hắn nói mà cảm thấy sửng sốt, hóa ra hắn muốn một đứa con!
Cảnh Thiên Viễn ngồi ở chỗ kia cũng không hé răng.
Tuy rằng đã trục xuất Cảnh Dật Nhiên ra khỏi Cảnh gia, nhưng mấy ngày gần đây, quan hệ của hắn với Cảnh Dật Thần rất tốt, lại còn thường thường mang theo Tiểu Lộc đi gặp Mạc Lan, cùng cái người luôn gây chuyện thị phi, náo loạn khiến trong nhà không có ngày yên bình giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Mặc kệ thế nào, Cảnh Dật Nhiên là người nhà họ Cảnh, điểm này không thể nào thay đổi. Tuy rằng Cảnh Thiên Viễn không đối xử với hắn như người thừa kế, nhưng cũng sẽ không để hắn không có một đứa con của mình.
Ông không tỏ thái độ, liền tỏ vẻ cam chịu đồng ý, Mộc Vấn Sinh hiểu ý tứ của ông, nhưng làm Tiểu Lộc có thể sinh con, so với Triệu An An khó khăn hơn nhiều a!
Mộc Vấn Sinh tức giận nói: “Cháu cho rằng có thể tùy tiện tìm cách thay thế được hay sao? Triệu An An chỉ là tử cung có vấn đề, phôi thai không có cách nào tồn tại được, nhưng trứng của con bé vẫn còn linh hoạt, có thể bồi dưỡng thành phôi thai, sau đó mượn một người có tử cung khỏe mạnh, đem phôi thai cấy vào để phát triển tự nhiên là được! Tử cung của Tiểu Lộc lại không hề có vấn đề gì, không cần mượn! Nhưng tế bào trứng của của con bé lại có vấn đề!”
Thật ra Cảnh Dật Nhiên cũng hiểu việc này, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định: “Tế bào trứng của Tiểu Lộc bị làm sao vậy?”
“Gen toàn thân con bé đã bị cải tạo một lần, những tế bào mới sản sinh đều có chứa virus, tế bào trứng cũng vậy, căn bản không có cách nào để bồi dưỡng thành phôi thai!”
Cảnh Dật Nhiên không phục: “Ngài chưa thử qua làm sao biết không có cách nào tạo thành phôi thai, nói không chừng có thể được a?”
“Hai người các ngươi đều kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa có thai, đây không phải chứng minh có vấn đề hay sao? Nếu làm được thì cháu còn tới tìm ông làm gì?”
Cảnh Dật Nhiên vẫn kiên trì: “Thụ thai tự nhiên không được, nói không chừng có thể thụ thai nhân tạo thì sao? Ngài không phải thần y sao? Cho nên mới tới tìm ngài a!”
“Thần y cũng có mức độ thôi, cũng không phải có ma thuật! Cháu không cần đề cao ông như vậy, kể cả ông là thần tiên thì cũng không thể làm gì được!”
Mộc Vấn Sinh cực kì tức giận, không phải là ông đang thoái thác mà bởi vì đã sớm kiểm tra toàn diện cho Tiểu Lộc, đối với tình huống cơ thể của cô cũng hiểu rất rõ.
Khẩn cầu cùng nịnh nọt đều không sử dụng được, Cảnh Dật Nhiên bắt đầu chơi xấu: “Ngài lo lắng cho cháu trai ruột thịt như vậy, hiện tại hắn đã có con, ngài tất nhiên rất vui vẻ, liền mặc kệ sự chết sống của người khác sao? Cháu mặc kệ, dù sao ngài nếu không xem cho bọn cháu, chúng ta liền ở nơi này không đi! Cháu là người tàn nhẫn độc ác, chính mình không có con thì người khác cũng đừng mong có được, đến lúc đó cháu nhìn thai phụ kia không vừa mắt sẽ cho người đến đánh một trận thì ngài đừng hối hận!”
Mộc Vấn Sinh thiếu chút nữa bị Cảnh Dật Nhiên chọc tức chết, vậy mà dám uy hiếp ông!
Ông tức giận đến mức cởi giày ném vào người Cảnh Dật Nhiên, giày bay được một nửa thì bị Tiểu Lộc bắt được.
Cảnh Dật Nhiên cười hì hì từ nhận chiếc giày từ trong tay Tiểu Lộc, đi đến trước mặt Mộc Vấn Sinh tự tay đi giày cho ông: “Đừng ném, không thấy ông nội cháu ném cả cốc trà cũng không trúng vào người cháu hay sao? Vợ cháu là người xếp thứ nhất toàn thế giới, kể cả viên đạn cũng có thế tóm được! Cháu cũng đã đi giày cho ông, ông phải giúp đỡ mới được! Đãi ngộ này ông nội cháu cũng chưa có đâu.”
Cảnh Dật Nhiên tự tay đi giày cho Mộc Vấn Sinh làm lửa giận trong lòng ông tiêu tán không ít.
Thật ra Mộc
Vấn Sinh có thể hiểu khát vọng muốn có con của Cảnh Dật Nhiên, trước kia không phải ông cũng như thế sao!
Cho đến khi hao hết tâm tư, chiến đấu hơn năm tháng trời, đem phôi thai tạo thành công, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông suy nghĩ trong chốc lát, chau mày, lại nghĩ không ra có biện pháp nào có thể đề cao sự linh hoạt của tế bào trứng để đào tạo thành phôi thai.
Nhưng trong nội tâm của ông đã bị Cảnh Dật Nhiên thuyết phục, có lẽ có thể thử một lần.
“Được rồi, hai người các cháu đến bệnh viện lấy tinh trùng và trứng đi, sau đó đưa tới đây cho ông, ông nhìn xem có hi vọng gì hay không, trước tiên phải nói rõ, ông chưa nắm chắc được điều gì đâu, đến lúc đó nếu không thành công, cháu không được đến đây náo loạn nữa!”
Tuy rằng vẻ mặt của Mộc Vấn Sinh có chút không kiên nhẫn, giọng nói cũng mang theo sự tức giận nhưng lại khiến Cảnh Dật Nhiên vui mừng quá đỗi, chỉ cần Mộc Vấn Sinh nguyện ý ra tay thử một lần thì tốt rồi!
Hắn tươi cười đầy mặt nói: “Sẽ không sẽ không, cháu tuyệt đối sẽ không tới náo loạn nữa, cháu biết ơn ngày còn không kịp đây! Ngài chỉ cần chịu thử một lần, có được hay không đều không liên quan đến ngài!”
Mộc Vấn Sinh am hiểu nhất là các chứng bệnh nan y, đối với việc không thể có thai đã nghiên cứu mấy chục năm, phương diện này rất có tâm đắc, hơn nữa ông là người hiểu rõ nhất tình trạng thân thể của Tiểu Lộc, thậm chí còn nghiên cứu ra cách khống chế virus trong một thời gian ngắn, làm Tiểu Lộc có thể sống đến ngày hôm nay.
Trừ bỏ ông, Cảnh Dật Nhiên không tìm được vị bác sĩ nào thích hợp hơn.
Tiểu Lộc cũng biết bản lĩnh của Mộc Vấn Sinh, cô so với bất kì ai đều hiểu rõ y thuật của Mộc Vấn Sinh rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào, ngay cả ba mẹ cô cùng nghiên cứu khoa học năm đó chế tạo ra loại virus này cũng bất lực với tình trạng cơ thể của cô, Mộc Vấn Sinh lại có thể ở dưới tình huống không biết chút gì về virus mà tìm ra cách trị liệu tốt nhất.
Ông từ lúc mới có vài tuổi đã đi theo người lớn trong nhà học tập y thuật, đến bây giờ, đã học ước chừng bảy mươi mấy năm y thuật, hiện tại ông đã có thể tự suy luận, tìm lối tắt để giải quyết các loại bệnh.
Trong mắt Tiểu Lộc lộ ra một tia ánh sáng, có lẽ, Mộc Vấn Sinh thật sự sẽ có biện pháp để cô có thể làm mẹ!
Mặc kệ thế nào, hiện tại đều có hy vọng, Mộc Vấn Sinh một mình ở đằng kia mặt ủ mày chau, Tiểu Lộc cùng Cảnh Dật Nhiên lại cao hứng rời đi.
Rút ra tế bào trứng cần một thời gian rất dài, một cô gái mỗi tháng chỉ có thể sản sinh ra một tế bào trứng, muốn nhiều hơn thì phải châm cứu để đẩy nhanh sự phát triển.
Cho nên lần nữa đi đến chỗ Mộc Vấn Sinh đã là một tháng sau.
Sau đó gần như mỗi ngày Cảnh Dật Nhiên đều đến chỗ Mộc Vấn Sinh báo danh, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm phôi thai xem có thể đào tạo thành công hay không.
Nhưng mà, thí nghiệm một lần lại một lần thất bại, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng có chút nôn nóng, so với lần nuôi phôi thai của Triệu An An và Mộc Thanh thì khó hơn cả trăm lần!
Mộc Vấn Sinh muốn loại bỏ virus trong tế báo trứng ra, nhưng virus đã hòa thành một với tế bào trứng, nó đã ức chế sự phát triển của tế bào trứng, nhưng một mặt khác lại duy trì sự sống của tế bào trứng, nếu loại bỏ thì tế bào trứng sẽ dần dần chết đi.
Ông đã sớm biết sẽ cực kì gian nan, khả năng thành công cực kì thấp, những cố gắng hiện tại đều là vô dụng, bởi vì ông biết kết quả sẽ như thế nào.