“Loảng xoảng” một tiếng vang lên, cốc trà trong tay Trịnh Kinh rơi xuống mặt đất vỡ tan, miếng sứ vỡ cắt qua mắt cá chân của Trịnh Kinh, hắn lại giống như không cảm giác được đau đớn.
Lòng hắn kịch liệt nhảy lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập khác thường!
“Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư…… Là ba mẹ ruột của Luân Luân?!”
Hắn đau khổ tìm lâu như vậy, lại không nghĩ rằng người hắn muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh!
“Khả năng rất lớn, nhưng chưa thể xác định được, nếu vậy thì Trịnh Luân lớn lên giống y hệt em gái cậu cũng chẳng có gì lạ.”
Cảnh Dật Thần nói, mở ra di động lấy một tấm ảnh chụp cho Trịnh Kinh xem.
Trịnh Kinh chỉ nhìn thoáng qua liền thất thanh nói: “Chính là Luân Luân!”
Sau khi lớn lên Trịnh Luân đã thay đổi rất nhiều, nhưng dáng vẻ của cô lúc còn nhỏ rất giống em gái ruột của hắn, Trịnh Kinh đối với dung mạo của hai người đều khắc sâu trong ký ức, cho nên chỉ nhìn một cái là có thể xác định được.
Hắn cảm thấy con gái của Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư không thể nghi ngờ gì chính là Trịnh Luân.
Nếu không thì tất cả đều quá trùng hợp!
Nếu bọn họ đoán sai tuổi tác của Trịnh Luân, nói cách khác năm nay Trịnh Luân không phải hai mươi tám tuổi mà là hai mươi sáu tuổi, như vậy tất cả mọi việc đều có thể giải thích!
Hai mươi năm trước Cổ gia có một đứa con gái bị mất tích, mà con gái bọn họ gọi là Cổ Tích, nhũ danh gọi là Tích Tích, Trịnh Luân vẫn luôn nói mình gọi là Thất Thất, chỉ sợ vì cô tuổi còn nhỏ nên nhớ lầm hai chữ phát âm tương tự.
Trên thực tế, cho tới bây giờ Trịnh Luân qi cùng xi cũng chẳng phân biệt được, cô luôn sẽ trộn lẫn hai âm này.
Mà Cổ Thiên Việt luôn muốn giết Trịnh Luân như vậy, chỉ sợ hắn ta đã biết thân phận thật của Trịnh Luân đi!
Quả nhiên, ngay sau đó, Cảnh Dật Thần liền nói: “Tớ đoán em gái cậu chính là Cổ Tích kia, nếu không Cổ Thiên Việt sẽ không gấp gáp muốn giết cô ấy như vậy. Hai người bọn họ không có thù hận gì, trừ bỏ điểm này sẽ không có nguyên nhân khác.”
“Cổ Thiên Việt tính cách bướng bỉnh mà ích kỷ, sau khi vợ chồng Cổ thị mua hắn từ chỗ bọn buôn người về, luôn coi hắn ta như con trai ruột mà nuôi lớn, rất có thể Cổ Thiên Việt sợ bọn họ sau khi nhận Trịnh Luân sẽ không cần hắn ta, cho nên mới muốn giết Trịnh Luân.”
“Cổ gia ở thành phố B, người biết chuyện đều nói Cổ Tích đã chết. Chuyện này là Cổ Thiên Việt nói cho bọn họ biết, bởi vì Cổ Thiên Việt và Cổ Tích đều bị một nhóm buôn người lừa bán, hai người ở bên nhau một đoạn thời gian, sau đó đồng thời bán trao tay cho những người khác nhau. Lý do thoái thác của Cổ Thiên Việt là, ở trong quá trình bán trao tay Cổ Tích đã bệnh chết, hơn nữa cô còn đưa đồ vật tùy thân cho hắn ta.”
Cảnh Dật Thần nói lại lấy ra di động ra cho Trịnh Kinh xem ảnh chụp.
“Trên ảnh chụp có một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc của Cổ Tích, mặt trên còn khắc tên tuổi và ngày sinh của Cổ Tích. Thứ này là Cổ Tích đưa cho Cổ Thiên Việt, hay là Cổ Thiên Việt cướp từ trong tay Cổ Tích thì không ai biết được, vợ chồng Cổ thị chắc vì chiếc khóa bạc nhỏ này nên mới mua Cổ Thiên Việt từ trong tay bọn buôn người sau đó nuôi lớn.”
Trịnh Kinh nhìn ảnh chụp, chậm rãi nói: “Chờ Luân Luân tốt một chút, tớ liền đưa tấm ảnh này cho em ấy xem, nhìn xem em ấy có thể nhớ lại việc trước kia hay không. Tớ cảm thấy, sự việc sẽ không đơn giản như vậy!”
Trịnh Luân không có tâm cơ gì, đơn thuần như một tờ giấy trắng, khi còn nhỏ chỉ sợ cô còn ngốc hơn bây giờ!
Mà Cổ Thiên Việt tâm cơ thâm trầm, lại cực kì thông minh, nếu hắn ta dùng quỷ kế gì với Trịnh Luân thì cũng hết sức bình thường!
Nếu hắn ta không dùng âm mưu quỷ kế hại Trịnh Luân, hiện tại làm sao có thể có âm mưu giết người diệt khẩu mà hại Trịnh Luân!
Hóa ra, hắn ta vẫn luôn hiểu rõ Trịnh Luân!
Hóa ra từ trước tai nay hắn ta đều không muốn Trịnh Luân sống sót!
Mấy tin tức này quá mức chấn động, làm Trịnh Kinh không thể tiêu hóa được trong chốc lát.
Luân Luân của hắn khi còn nhỏ đã trải qua hoàn cảnh gì!
Mà
cô lại đem kí ức trước lúc sáu tuổi quên hết toàn bộ!
Cô không nhớ rõ ba mẹ mình, không nhớ rõ đã từng gặp một người như Cổ Thiên Việt, không nhớ rõ người lừa bán cô trông như thế nào, thậm chí ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ.
Thậm chí cô còn luôn cho rằng, là người từ chỗ khác mua cô về, lại coi vợ chồng bọn buôn người là ba mẹ mình!
“Tớ cần tóc của Trịnh Luân để mang đi giám định DNA, cậu lấy được tóc thì đưa cho A Hổ rồi chờ tin cảu tớ.”
Cảnh Dật Thần nói xong những tin tức điều tra được liền đứng lên đi ra ngoài.
Trịnh Kinh một mình ngồi ở chỗ kia, nhìn hai tấm ảnh trong di động mà đau lòng tột đỉnh.
Trịnh Luân gặp nhiều thống khổ cùng tra tấn như vậy, thế nhưng tất cả đều bởi vì một tên Cổ Thiên Việt!
Không cần làm xét nghiệm ADN Trịnh Kinh cũng đã tin tưởng, Trịnh Luân chính là con gái của vợ chồng Cổ thị.
Nếu Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư biết tên Cổ Thiên Việt mà bọn họ nuôi lớn lại còn cưng chiều trên lòng bàn tay, trên thực tế là một tên vong ân bội nghĩa, hại bọn họ đánh mất con gái ruột, còn muốn giết chết Cổ Tích, chỉ sợ muốn ăn thịt uống máu của Cổ Thiên Việt.
Chuyện này liên lụy quá nhiều, Trịnh Kinh không thể một mình quyết định, hắn cần phải tìm Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa bàn bạc một chút.
Tình trạng sức khỏe của Trịnh Luân còn chưa thực sự tốt, Trịnh Kinh tính toán chờ cô khỏe lại mới nói cho cô biết.
Có lẽ, tìm được ba mẹ ruột của cô, hơn nữa ba mẹ cô từ trước tới nay đều chưa bao giờ không cần cô, trong lòng cô cũng sẽ rất vui vẻ.
Sau khi Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa biết được thân thế của Trịnh Luân từ trong miệng Trịnh Kinh, tất cả đều chấn động!
Bọn họ căn bản không nghĩ tới, vợ chồng Cổ thị là ba mẹ ruột của Trịnh Luân!
Đặc biệt là Bùi Thư Hoa, quan hệ của bà và Ngô Tư cũng không tệ, hai người đã quen biết rất nhiều năm, trước nay bà đều không nghe Ngô Tư nói mình có một đứa con gái! Càng không nghe bà ấy nói qua Cổ Thiên Việt không phải là con trai ruột!
Nhưng Bùi Thư Hoa chỉ cần nghĩ một chút liền bình thường trở lại.
Bởi vì trước giờ bà cũng không nói cho Ngô Tư biết Trịnh luân không phải con gái ruột của bà.
Bà cũng không muốn nghe ai nhắc tới Trịnh Luân thật đã chết.
Một người mẹ theo bản năng liền không dám suy nghĩ về việc này, bởi vì mỗi lần nhớ tới đều sẽ đau tê tâm liệt phế.
Bùi Thư Hoa cùng Trịnh Khải Nam cũng cuối cùng rõ ràng vì sao Trịnh Luân và Cổ Thiên Việt không thù không oán nhưng Cổ Thiên Việt lại muốn hại chết Trịnh Luân.
Hóa ra hắn ta lại che dấu một bí mật lớn như vậy!
Hắn ta muốn giết Trịnh Luân khiến bí mật này bị chôn dấu vĩnh viễn, như vậy sẽ không có ai phá hủy những lời nói dối đó và cướp đi ba mẹ của hắn ta.
Nhưng Bùi Thư Hoa vẫn thấy luyến tiếc để Trịnh Luân nhận lại ba mẹ ruột của mình.
Bà cực khổ nuôi con gái lớn lại phải trả lại cho người ta, quả thật là muốn móc lấy trái tim của bà a!
Trịnh Khải Nam lại so với bà còn quyết đoán hơn nhiều: “Chờ Cảnh thiếu xét nghiệm ADN xong, xác định được thân phận của Luân Luân, vậy phải nói cho vợ chồng Cổ Anh Kiệt biết, cũng phải nói cho Luân Luân biết.”