Trịnh Kinh vỗ tay cô an ủi: “Không có việc gì, cuống họng của em bị thương, khả năng phải dưỡng mấy ngày mới có thể tốt được. Trước đừng nói chuyện vội, chắc chắn sẽ không thành người câm, nha đầu ngốc, em đừng lo lắng.”
Thật ra hắn cũng sợ giọng nói của Trịnh Luân có vấn đề, bởi vì Dương Mộc Yên cũng bị thương họng mà giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe, cô ta liền chán ghét giọng nói dễ nghe của người khác.
GIọng nói của Trịnh Luân rất nhẹ nhàng, mang theo sự mềm mại đặc trưng của con gái, cực kì dễ nghe.
Lúc trước Dương Mộc Yên muốn Cổ Thiên Việt hạ độc Trịnh Luân, muốn cô biến thành người câm, độc cô ta cung cấp cho Cổ Thiên Việt chỉ đặc biệt nhằm vào giọng nói, tâm tư ngoan độc vô cùng.
Cũng may sau khi Mộc Đồng kiểm tra cho Trịnh Luân, nói không có vấn đề gì lớn, Trịnh Luân hiện tại không thể nói chuyện, bởi vì vết thương bị thối rữa ở cuống họng còn chưa khôi phục tốt, chờ sau khi tốt hơn thì có thể nói chuyện được.
“Nếu em không yên tâm thì để anh mời bác sĩ Mộc đến nhìn thử xem.”
Trịnh Luân gật gật đầu đồng ý.
Cô cảm thấy cứ để Mộc Đồng kiểm tra lại một lần thì tốt hơn, nếu không đợi tới lúc xảy ra vấn đề mới xem thì sẽ muộn nhất.
Trịnh Kinh rất muốn nói cho Trịnh Luân biết hắn đã tìm được ba mẹ ruột của cô, về sau hắn có thể cưới cô.
Nhưng nhìn thấy tình trạng của Trịnh Luân vẫn chưa tốt hơn là bao, hắn lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Mộc Đồng nói mấy ngày nay Trịnh Luân phải tĩnh dưỡng thật tốt, như vậy mới có lợi cho sự khôi phục của cơ thể, vẫn nên để cô ổn định bình thường mà tĩnh dưỡng đi!
Hắn muốn trước tiên giải quyết xong tên Cổ Thiên Việt kia!
Lúc chạng vạng tối, Trịnh Kinh từ bệnh viện trở về Trịnh gia, sau đó liền gửi tin cho Cổ Thiên Việt mời hắn đến nhà.
Nửa giờ sau, Cổ Thiên Việt lái xe tới.
Khuôn mặt của hắn ta cực kì thanh tú, làn da trắng nõn, dáng người tầm trung, hơi hơi gầy yếu, hôm nay hắn ta mặc một chiếc áo sơmi caro màu tro, quần dài thoải mái cùng màu, trên chân là một đôi giày màu cà phê, thoạt nhìn thanh nhã lịch sự giống như một thanh niên văn nghệ bình thường, một chút cũng không làm người khác cảm thấy nội tâm hắn ta âm u mà độc ác.
Trịnh Kinh ngồi ở phòng khách, pha một ấm trà, nước trà ở trong cốc bốc lên hơi nóng làm khoảng không trước mắt mờ mịt.
“Thiên Việt đến rồi hả? Lại đây ngồi, nghe nói cậu rất thích uống trà ô long, nếm thử loại trà mà tôi mới mua xem thế nào.”
Giọng nói của hắn giống như thường ngày, không có chút nhiệt tình, cũng không có lạnh lùng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phòng khách không bật đèn, mặt trời dần xuống núi tầm mắt đã mơ hồ không rõ.
Cổ Thiên Việt nhìn Trịnh Kinh ngồi một mình trên sô pha, hắn ta thấy không rõ vẻ mặt của Trịnh Kinh, nhưng trực giác nói cho hắn ta biết có cái gì đó không đúng.
Con người hắn ta hiện lên một tia lạnh lùng ngay sau đó liền biến mất không thấy.
“Trịnh Kinh, sao lại chỉ có anh ở nhà một mình? Chú Trịnh cùng dì Bùi đâu? Luân Luân còn chưa từ nước Đức trở về sau? Đã vài ngày tôi không nhìn thấy cô ấy, hai ngày nay mẹ tôi còn nhắc đến Luân Luân đấy!”
Trong môn tâm lí học tội phạm có nói, lúc một người chột dạ, sẽ nói tương đối nhiều, tội phạm so với thói quen trong quá khứ còn nói nhiều hơn vì muốn dời đi lực chú ý của người khác, đồng thời cũng có thể giảm bớt sự khẩn trương và lo lắng của mình.
Trịnh Kinh đối xử với tội phạm rất có kinh nghiệm, hắn cố ý xây dựng một hoàn cảnh áp lực, đè nặng lên tâm lý của Cổ Thiên Việt, để hắn ta tự loạn trận tuyến.
Chỉ cần không phải người đã trải qua sự huấn luyện đặc thù như Tiểu Lộc, bất luận là loại tội phạm nào đều sẽ sinh ra sự dao động tâm lí tương đối mãnh liệt.
Hiện tại Tiểu Lộc đối với việc giết người đã không hề có dao động gì, máy phát hiện nói dối cũng không kiểm tra ra được cô ấy nói thật hay nói dối, tố chất tâm lý của cô ấy rất tốt, trải qua thời gian ba năm bị huấn luyện liên tục trong tổ chức sát thủ, tố chất tâm lý của cô ấy đã cực kì cường hãn.
Mà căn cứ vào tin tức mà Cảnh Dật Thần điều tra được, Cổ Thiên Việt chưa từng nhận huấn luyện về phương diện này, hắn ta chỉ cực kì am hiểu máy tính, có vài phần thông minh và tâm cơ, nhưng
gặp phải cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, những lớp ngụy trang của hắn ta rất nhanh đã bị xé rách.
Giống như nói, hiện tại hắn ta đối với Trịnh Kinh đã sinh ra sự cảnh giác mãnh liệt, thậm chí không ngồi xuống đối diện với Trịnh Kinh, càng không uống trà mà Trịnh Kinh pha cho hắn ta.
Trịnh Kinh giấu mặt trong bóng tối, không trả lời Cổ Thiên Việt bất luận vấn đề gì, dùng giọng vững vàng như cũ nói: “Đứng làm gì, lại đây ngồi.”
Hiện tại Trịnh Kinh có chút bội phục Cảnh Dật Thần.
Trước kia Cảnh Dật Thần vẫn luôn muốn giết Cảnh Dật Nhiên nhưng lại có thể nhịn được hơn hai mươi năm.
Mà hiện tại Cổ Thiên Việt đang đứng trước mặt hắn, Trịnh Kinh cảm thấy, hắn đã dùng hết sức lực toàn thân để khống chế mình, mới có thể không đi giết Cổ Thiên Việt.
Một ngày hắn cũng không thể chịu đựng nổi!
Cổ Thiên Việt chậm rãi đi đến đối diện Trịnh Kinh, ngồi xuống sôpha, mở miệng hỏi hắn: “Trịnh Kinh, vì sao anh không bật đèn? Sắc trời đều đã tối như vậy.”
Trịnh Kinh bỗng nhiên cười cười, hắn uống ngụm trà, sau đó dùng giọng không chút để ý nói: “Bật đèn làm gì? Để tôi thấy rõ nội tâm của cậu sao? Hay là để cậu thấy rõ biểu tình của tôi?”
“Anh đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?”
Cổ Thiên Việt nhăn lông mày, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
“Ồ, phải không? Cái này nghe không hiểu sao? Vậy tốt, tôi sẽ nói chuyện mà cậu có thể nghe hiểu.”
Mặt trời hoàn toàn xuống núi tia nắng cuối cùng cũng đã tắt, phòng khách lâm vào bóng tối tĩnh mịch.
Cổ Thiên Việt không đợi Trịnh Kinh mở miệng lần nữa, liền chịu đựng không được áp lực như vậy, đột nhiên đứng dậy đi đến bên tường ấn công tắc đèn.
Đèn vừa bật sáng, mà Trịnh Kinh đã không biết đứng sau lưng hắn ta từ khi nào.
“Cậu sợ sao?”
“Tôi…… Đâu có, tôi từ nhỏ đã sợ bóng tối, anh đừng chê cười tôi.” Giọng của Cổ Thiên Việt hơi dừng lại một chút, rất nhanh liền khôi phục sự tự nhiên, giống như thật sự sợ tối.
“Tôi còn chưa nói cái gì, tại sao cậu lại sợ hãi như vậy? Cổ Thiên Việt, hóa ra lá gan của cậu lại nhỏ như vậy, tôi nhìn cách làm việc hung ác của cậu, còn tưởng rằng đạo hạnh của cậu rất cao, hóa ra chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.”
Cổ Thiên Việt không tự chủ được lui ra sau một bước, sắc mặt hắn ta có chút trắng bệch, nhưng lại không đặc biệt hoảng loạn, hắn ta nhíu mày nói: “Trịnh Kinh, anh hôm nay bị làm sao vậy? Tại sao lại nói nhiều câu kỳ quái thế?”
“À, có lẽ tôi không nên gọi cậu là Cổ Thiên Việt, tôi nên gọi cậu là…… Tiểu Hải.”
Đồng tử của Cổ Thiên Việt chợt co rụt lại!
Làm sao có thể!
Trịnh Kinh làm sao lại biết nhũ danh của hắn ta!
Những người biết cái tên này của hắn ta không phải đã chết hết rồi sao?
Đúng vậy, đều đã chết, đều bị hắn ta và Dương Mộc Yên xử lí!
Úc, không không không, còn có một Trịnh Luân đáng chết!
Chẳng lẽ, Trịnh Luân nhớ lại việc trước kia?
Cổ Thiên Việt khủng hoảng một lát, rất nhanh hắn ta liền ý thức được, Trịnh Kinh kể cả biết tên của hắn ta là Tiểu Hải! Vậy cũng không thể chứng minh được chuyện gì!
Hắn ta cắn răng một cái, cúi đầu dùng giọng đau thương nói: “Trịnh Kinh, anh đã biết quá khứ của tôi? Tôi cho rằng chính mình đã che giấu rất tốt, trước kia trải qua quá nhiều thống khổ, tôi đã ép buộc mình phải quên đi.”