Bởi vì Cảnh Duệ cực kì rõ ràng tình hình hiện tại giữa ba và chú hai!
Nếu chú hai gặp rắc rối ba sẽ ở phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm!
Tuy rằng ba có được toàn bộ Cảnh gia, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ rất lớn, hắn đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, quan sát chúng sinh đồng thời cũng phải bảo vệ rất nhiều người.
Như bé, mẹ, còn có chú hai Cảnh Dật Nhiên và thím hai Tiểu Lộc.
Nhìn thấy Cảnh Duệ không hé răng, Cảnh Dật Nhiên tức khắc vui sướng cười ha ha!
“Ai da, tiểu Duệ Duệ a, cháu cũng có ngày hôm nay a! Chú hai cũng đã bị cháu lừa vài lần, hôm nay rốt cuộc thắng được một ván! Về sau Cảnh Trí sẽ giao cho cháu, cháu đi đâu thì nó sẽ theo đó! Gia sản thuộc về cháu, ngay cả Cảnh Trí cũng là của cháu!”
Cảnh Duệ hiếm thấy có chút tính trẻ con, bé chu miệng nhỏ nổi giận nói: “Cháu không cần trói buộc, cháu cũng không cần một cái đuôi nhỏ! Em ấy còn bé như vậy, cháu không cần!”
Mọi người nhìn bé rốt cuộc cũng phát cáu giống một đứa bé bình thường, tất cả đều ồn ào cười ha hả.
Tiếng cười to đánh thức Cảnh Trí đang ngủ mơ.
Bé mở to mắt, nghe thấy rất nhiều tiếng cười liền tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giờ phút này không ai biết, mười mấy năm sau, gánh nặng nho nhỏ này, thật sự thành cái đuôi đi theo Cảnh Duệ, gây hoạ cho Cảnh Duệ nhưng cũng mang đến cho bé rất nhiều vận may.
……
Thượng Quan Ngưng mang theo con trai về đến nhà, Cảnh Dật Thần lập tức phát hiện con trai không vui.
Hắn buông tài liệu trong tay, đóng laptop, vỗ vỗ sô pha bên cạnh nói với Cảnh Duệ: “Lại đây.”
Cảnh Duệ lắc đầu cự tuyệt: “Hôm nay tâm trạng không tốt, ba tự chơi đi, con không chơi với ba đâu.”
Cảnh Dật Thần lần đầu tiên bị con trai cự tuyệt không khỏi ngạc nhiên, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Thương Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng cười nói: “Thật khó có được, anh rốt cuộc cũng bị con trai cự tuyệt một lần, trước kia mỗi ngày em đều bị cự tuyệt, hôm nay nhìn thấy anh cũng bị cự tuyệt, lòng em liền cân bằng lại!”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay làm sao vậy, con trai cùng vợ không chịu nói gì cả, sớm biết như vậy thì hắn đã đưa mẹ con bọn họ đến bệnh viện.
Cảnh Duệ rũ đầu nhỏ trở về phòng ngủ, Cảnh Dật Thần liền trực tiếp bế Thượng Quan Ngưng về phòng của bọn họ.
“Cục cưng, lát nữa em có rất nhiều thời gian ở trên giường chậm rãi nói cho anh biết hôm nay đã xảy chuyện gì, anh rất có kiên nhẫn.”
Trên người mang theo một mùi hương nhàn nhạt, dáng người cao lớn, cánh tay cường tráng hữu lực, ôm một người không hề phí sức, càng không cản trở sự đi lại của hắn.
Hắn lơ đãng để lộ ra khí chất cùng vẻ đẹp trai, làm lòng Thượng Quan Ngưng hơi rung động.
Tìm được một người chồng lớn lên đẹp trai như vậy, sẽ luôn cảm thấy mình đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.
Đầu năm nay, lớn lên xấu xí cũng rất lăng nhănh, ngược lại lớn lên đẹp trai lại chung tình như một.
Thượng Quan Ngưng thích dáng vẻ bá đạo của Cảnh Dật Thần, nhưng lại không dám tùy ý hắn hành hạ, bằng không lát nữa khẳng định lại không xuống giường được!
“Được được được, em nói là được! Anh mau thả em xuống, lát nữa lại để con trai thấy chúng ta như vậy, con lại chê cười em là ‘ đứa bé to xác ’!”
“Ừ, có lẽ em còn không biết, những kiến thức nào nên biết thì con đã biết hết, con có thấy thì cũng sẽ coi như không thấy, em không cần phải xấu hổ. Chúng ta vẫn luôn tuân thủ quy củ, thì làm sao mà có con được?”
Thượng Quan Ngưng nóng nảy: “Tại sao anh lại dạy con mấy thứ này!”
Tuy rằng tố chất của con trai rất thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa bé a, dạy vài thứ đó có vẻ không được tốt cho lắm
“Này thì có cái gì, lúc anh lớn bằng con, liền biết một số việc giữa nam và nữ, anh cũng không bình thường? Hơn nữa vẫn luôn vì em mà thủ thân như ngọc, quan niệm của Cảnh gia cũng rất truyền thống, lần đầu tiên chỉ có thể cho vợ mình, không thể cho người khác. Thế nào, em được lời đó chứ?”
Cái gì gọi là cô được lời! Lần đầu tiên của cô cũng cho Cảnh Dật Thần có được không!
Hơn nữa…… Cảnh Dật Thần thật sự không thể gọi là bình thường!
“Anh còn không biết xấu hổ nói mình bình thường a, trước kia
không phải anh nghi ngờ mình thích đàn ông sao?”
Cảnh Dật Thần đè Thượng Quan Ngưng ở dưới người, cúi đầu cười nói: “Cho nên càng phải dạy con những điều nên biết, bằng không dễ dàng lệch lạc a!”
Nói chuyện với những người có chỉ số thông minh cao sẽ rất dễ dàng bị lừa gạt!
Thượng Quan Ngưng thật sâu cảm thấy, không thể giảng đạo lý với Cảnh Dật Thần, nếu không người thua nhất định là cô.
Một lát sau sẽ không biết bị kéo tới chỗ nào nữa!
Hắn không phải muốn biết Cảnh Duệ hôm nay đã xảy ra chuyện gì hay sao, vậy mà lại vòng một vòng lớn như vậy, cô cũng thiếu chút nữa thì hôn mê!
“Được được được, em sẽ đem mọi chuyện ngày hôm nay của Cảnh Duệ nói cho anh nghe, anh không được làm bậy!”
Cảnh Dật Thần cúi đầu khẽ hôn lên xương quai xanh tinh xảo của Thượng Quan Ngưng, dùng giọng trầm thấp nói: “Ừ, xem em biểu hiện.”
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng nói rõ việc ở bệnh viện một lần, cô cho rằng con trai bởi vì thua Cảnh Dật Nhiên mà thấy không vui, không nghĩ tới, Cảnh Dật Thần lại khẽ cười nói: “Ừ, hóa ra là chuyện tốt, hôm nay con đã cảm nhận được về sau cần phải gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ.”
Thượng Quan Ngưng có chút không thể hiểu được: “Có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là, chúng ta không cần lo lắng cho nó, hiện tại vẫn nên lo lắng việc trước mắt thì tốt hơn!”
……
Cảnh Duệ một mình nâng khuôn mặt nhỏ ở trong phòng thở dài.
Bé vẫn luôn cảm thấy, là tiểu thiếu gia của Cảnh gia cực kì uy phong, rất có nội hàm.
Lại chưa từng giống như bây giờ, cảm nhận được gian khổ trong đó.
Chẳng lẽ, về sau bé phải trở thành bảo mẫu kiêm vệ sĩ của mọi người sao?
Lúc trước bé cực kì khát vọng lớn lên, bởi vì chỉ có trưởng thành, bé mới có đủ sức mạnh để chóng lại người khác, mà hiện tại, bé lại không muốn lớn lên.
Không biết ba khi còn nhỏ có buồn rầu như bé bây giờ hay không?
Cảnh Duệ nhìn tấm ảnh mà bé chụp với ba mẹ để trên đầu giường, bé được mẹ ôm vào trong ngực, mà ba lại ôm mẹ vào trong ngực.
Một nhà ba người, thoạt nhìn ấm áp vô cùng.
Mà tất cả ấm áp cùng hạnh phúc này, đều do một tay ba tạo ra!
Đây là người đàn ông bé kính nể nhất, hắn cũng sẽ gặp khó khăn, nhưng hắn giống như chưa từng quan tâm những khó khăn đó.
Ai, bé còn kém ba rất xa a!
Ba có thể làm tốt mọi việc, chẳng lẽ bé không làm tốt được sao?
Về sau bé khẳng định cũng có thể cho những người của mình một chỗ dựa lớn mạnh nhất!
Tâm trạng của Cảnh Duệ không tốt, cho nên, bé quyết định tìm chú hai để tâm sự.
Chú hai đã cho bé một áp lực lớn như vậy, bé cũng không thể để chú hai quá thoải mái đúng không?
Tuy rằng vừa mới bị Cảnh Dật Nhiên làm buồn phiền một hồi, nhưng kia chỉ là một suy sụp nho nhỏ mà thôi, Cảnh Duệ không cho rằng mình sẽ không thua một người nhiều lần.
Cảnh Duệ ra khỏi cửa, nói Lý Đa đưa bé đến bệnh viện Mộc thị.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Cảnh Duệ quay lại, ngạc nhiên nói: “Tiểu quỷ, cháu quay lại đây làm gì! Mẹ cháu đâu?”
Trong lòng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi Cảnh Duệ, vừa rồi tuy rằng thắng một ván, nhưng hắn thật sự rất sợ nhóc con này lại ra chiêu gì a!
Lần trước sau khi cái đồ vật quỷ quái kia nổ, trên mặt và trên tay đều đen xì xì, rửa sao cũng không sạch, Mộc Thanh còn chê cười hắn một thời gian dài!