Cảnh Trí mất tích là chuyện lớn, Cảnh Dật Thần tra xét một ngày một đêm mới điều tra được việc Cảnh Trí bị người ta dẫn ra nước ngoài.
Tuy rằng trước kia Cảnh Dật Nhiên rất bừa bãi, còn trêu chọc không ít kẻ thù ngoại quốc, nhưng những người hắn trêu chọc đều không có năng lực che giấu tốt như vậy, còn có thể đưa Cảnh Trí ra nước ngoài trong khoảng thời gian ngắn.
Duy nhất có thể, chính là kẻ thù của Tiểu Lộc.
Kẻ thù của cô, đều là thế lực đứng đầu trên thế giới, muốn dẫn Cảnh Trí đi, rất dễ dàng.
Cảnh Dật Thần căn cứ vào các manh mối lớn về các thế lực mà Tiểu Lộc cung cấp, bắt đầu điều tra.
Nhưng mà, đối phương đã xoá hết dấu vết, còn nữa lúc bắt cóc Cảnh Trí, mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, không có điềm báo trước nào.
Không chuẩn bị, không mưu kế, chỉ là lợi dụng sự chán ghét của hai chị em Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi đối với Cảnh Trí, để hai chị em đó đưa Cảnh Trí vào tay bọn họ.
Một tháng sau, Cảnh Trí mất tích vẫn không có tin tức gì.
Cảnh gia điều động toàn bộ lực lượng, nhưng vẫn không điều tra được vị trí của Cảnh Trí.
Cảnh Dật Thần ngồi trong biệt thự của Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc, thản nhiên nói: “Tôi đã liên hệ với vài tổ chức, bọn họ đều chắc chắn rằng mình không động vào Cảnh Trí, kết quả điều tra bí mật cũng là như thế.”
Anh dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Tôi nghi ngờ, tổ chức sát thủ và tổ chức nghiên cứu mầm bệnh kia, vì có thể đồng thời có được Cảnh Trí, mà đã liên thủ.”
Có được Cảnh Trí, có rất nhiều chỗ tốt, nhiều đến nỗi đủ để hai tổ chức lớn liên thủ với nhau, thậm chí không tiếc đối đầu với Cảnh gia -- Mấy tổ chức lúc đầu có quan hệ rất tốt với Cảnh gia kia, đều đã qua đời chín năm trước, lão đại bây giờ đều không có tình cảm quá sâu nặng với Cảnh gia.
Cha mẹ Tiểu Lộc, từng vì nghiên cứu mầm bệnh mà không tiếc lấy con gái ra làm thí nghiệm, có thể nhìn thấy được những người nghiên cứu đó điên cuồng thế nào.
Tổ chức nghiên cứu khoa học này rất thần bí, đại đa số mọi người đều không biết đến sự tồn tại của nó, bên trong có rất nhiều nghiên cứu có thể làm mọi người cảm thấy khiếp sợ, thậm chí là kinh khủng.
Nhiều năm như vậy, thế nhưng tất cả bọn họ đều không nghiên cứu và chế tạo ra được mầm bệnh cao cấp ở trong cơ thể Tiểu Lộc.
Nghiên cứu cải tạo gen lâm vào giai đoạn đình trệ, mặc dù mười mấy năm trước bọn họ đã lấy đủ lượng máu trên người Tiểu Lộc, thế nhưng không thể nào tạo ra càng nhiều “Tiểu Lộc”.
Đã có lúc bọn họ rất muốn bắt Tiểu Lộc về nghiên cứu, chỉ nghiên cứu máu thì không thể thoả mãn bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ không cần Tiểu Lộc nữa.
Giá trị của Cảnh Trí đã vượt xa Tiểu Lộc, bởi vì mầm bệnh trong cơ thể bé còn mạnh hơn Tiểu Lộc, hơn nữa bây giờ bé còn nhỏ, càng dễ dàng khống chế.
Cho nên, Tiểu Lộc và Cảnh Dật Thần có suy nghĩ giống nhau.
Cô chậm rãi đứng dậy, kiên định nói: “Tôi sẽ đàm phán với bọn họ!”
“Không được!”
Cảnh Dật Nhiên lập tức ngăn cản cô, “Em không thể đi!”
Thời gian một tháng, Cảnh Dật Nhiên đã gầy đi rất nhiều, góc cạnh gương mặt càng thêm rõ ràng, có thêm khí thế sắc bén.
Hắn đã không thấy Cảnh Trí rồi, hắn không thể đẩy Tiểu Lộc đi nữa!
“Em đừng đi, anh sẽ đi cứu con!”
Hắn là đàn ông, phản ứng đầu tiên khi xảy ra chuyện chính là hắn sẽ gánh vác, mà không phải là đưa Tiểu Lộc đi mạo hiểm, mặc kệ thực lực của hắn và Tiểu Lộc chênh lệch nhau một trời một vực.
Trên gương mặt trẻ con của Tiểu Lộc xuất hiện vẻ cố chấp: “Không, em phải đi, anh đi cũng vô dụng thôi.”
Thời gian chín năm trôi qua, Tiểu Lộc trước mắt và trước kia không giống nhau, không hề già đi, thân thể vẫn như thế, năng lực và tốc độ không hề giảm xuống, mầm bệnh giữ lại dung nhan của cô, cũng
kéo dài tuổi thọ của cô.
Mầm bệnh này giống như tiên đan trường sinh bất lão, cũng bởi vì nó có sức hấp dẫn trái với quy luật tự nhiên, mới khiến cho đám người nghiên cứu bon chen chạy theo.
...
Ở sâu trong sa mạc nóng cháy châu Phi, trong một ốc đảo nho nho, mấy người được trang bị kỹ càng đang không ngừng tuần tra.
Xem quần áo và trang bị của bọn họ, sẽ làm người ta cảm thấy bọn họ là quân nhân chính quy, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy bọn họ vẫn có điểm khác quân nhân chân chính, nhưng sự khác biệt đó, người ngoài khó có thể nhìn ra.
Đầu lĩnh là một người cao lớn, hắn đang dùng thứ tiếng anh sứt sẹo quát thủ hạ: “Lên tinh thần đi, phát hiện khác thường lập tức báo cáo! Nếu bị địch tấn công, tất cả chúng ta đều phải chết! Gần đây phía trên đưa đến nhân vật rất quan trọng, không thể để xảy ra sơ suất!”
Tất cả các thủ hạ đều biết chuyện này rất quan trọng, nhóm bọn họ là nhóm thứ ba đến đây, hai nhóm trước bởi vì không làm tròn bổn phận, tiết lộ một ít tin tức, cho nên đều bị giải quyết.
Không ai muốn chết ở đây, mặc dù bọn họ đều được đào tạo để bỏ mạng.
Cung điện thiết kế dựa theo phong cách châu Âu thế kỷ mười bảy, hết sức xa hoa, lọt vào tầm mắt đều là màu vàng óng ánh, nếu nhìn kỹ, trên tường không phải được sơn nước sơn màu vàng, mà là mạ vàng thật sự!
Trong một căn phòng, có một đứa nhỏ chín tuổi đang nằm.
Ngũ quan của cậu bé rất xinh đẹp, như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian, nhưng mà màu da lại tái nhợt gần như trong suốt, phá huỷ mỹ cảm này.
Trên người cậu có rất nhiều ống, nối với mấy chục dụng cụ tinh vi tiên tiến nhất thế giới, thỉnh thoảng dụng cụ sẽ phát ra âm thanh “tít tít” rất nhỏ, thể hiện tình trạng thân thể cậu.
Bên cạnhh cậu, có hai nam hai nữ mặc áo trắng, vừa ghi chép vừa điều chỉnh lượng thuốc chảy vào cơ thể cậu, tránh cho việc giống như lần trước xảy ra, bởi vì tiêm thuốc quá nhiều mà lên cơn sốc.
Cảnh Trí tỉnh lại từ trong đau đớn, cậu mở to mắt, sau đó liền thấy bốn “bác sĩ” vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Bác sĩ, khi nào thì bệnh của con sẽ hết? Con muốn về nhà...”
Trong bốn “bác sĩ”, chỉ có một người phụ nữ biết tiếng Trung, có thể nghe hiểu cậu nói gì.
“Bảo bối, bệnh của con rất nghiêm trọng, chỉ sợ con vẫn phải ở đây một thời gian nữa, chờ con khoẻ hơn, dì sẽ đưa con về nhà. Nhưng mà, con phải phối hợp điều trị mới được, nếu không sẽ không cho anh trai con đến thăm con.”
Người phụ nữ trung niên dùng giọng nói ôn nhu chân thành nói dối, ả vừa mỉm cười với Cảnh Trí vừa rút một lượng máu lớn trong người cậu.
Nhìn thấy máu, ánh mắt bốn người phát sáng bất thường.
Cảnh Trí không chú ý thấy, tâm tư của cậu đều bị hai chữ “anh trai” hấp dẫn đi rồi.
“Dì nói thật sao? Dì đồng ý cho anh đến thăm con sao?”
Trong vô hạn thống khổ, điều duy nhất có thể làm Cảnh Trí cảm thấy thoải mái chính là, anh trai có thể đến thăm!