Thượng Quan Ngưng lạnh lùng cười, nói: “người bên cạnh anh là rõ nhất, trong lòng của toàn bộ người nhà Thượng Quan đều biết rõ, chẳng qua anh bị bọn họ gạt mà thôi, anh nhìn biểu tình của cô ta thì biết!"
Trong mắt Thượng Quan Nhu Tuyết có một tia hoảng loạn, lại ôm lấy cánh tay của Tạ Trác Quân, vội vàng nói: “Trác Quân, em không biết, việc chị ấy nói em chưa từng nghe cha nói qua, chị ấy chỉ hiểu lầm mà thôi, cha làm sao có thể là người như vậy, ông ấy vẫn rất yêu thương chị ấy!"
Tạ Trác Quân cũng có thấy qua có gì sai sai trong mắt Tiểu Tuyết, nhưng hắn thực mau liền tin lời Tiểu Tuyết nói, Thượng Quan Ngưng nhất định là hiểu lầm Thượng Quan phó thị trưởng.
“Tiểu Ngưng, năm đó là tôi không đúng, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng đến nay, vậy thì chỉ đổ thừa cho một người là tôi là được, không cần liên lụy những người khác. Cô không cần phải xảy ra chuyện, liền hoài nghi lung tung, Thượng Quan bá phụ là cha cô, ông ấy sẽ không hại cô. Tiểu Tuyết cũng vẫn luôn áy náy đối với cô, thường xuyên khổ sợ tự trách bản thân, cô nên rộng lượng một chút, đối với người nhà tốt một chút!"
Thượng Quan Ngưng trước kia chỉ cảm thấy Tạ Trác Quân rất mềm lòng, không có chủ kiến gì, rất dễ dàng bị người khác châm ngòi gây ảnh hưởng, nhưng vẫn không phát hiện, hắn ta lại ngu xuẩn như vậy!
Cô hiện tại bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì nửa đường thì có một Thượng Quan Nhu Tuyết, mới khiến cho hôn sự của cô cùng Tạ Trác Quân thất bại, nếu không chẳng phải là nửa đời sau của cô sẽ đều sống trong thống khổ.
Đáy lòng của cô không còn có,sự không cam lòng vì bị cướp vị hôn phu nữa, trong lòng chỉ chậm dãi nói.
“Anh nói xem, nếu ông ta coi tôi là con gái, thì có thể gả tôi cho một người sống thực vật không rõ sống chết không? Và nếu anh có một người anh trai, liệu lúc anh phải lòng chị dâu, dụ dỗ chị ấy, sau đó làm trò trước mặt anh trai rồi cùng chị ta lên giường không?"
Tạ Trác Quân bởi vì lời cô nói, khuôn mặt tuấn tú lập tức cứng đờ, nổi giận nói: “ Cô đang nói hươu nói vượn cái gì thế!”
Thượng Quan Ngưng cũng không tức giận, chỉ là ngữ khí lạnh băng nói: “Đấy, anh xem, đây là sự yêu thương của cha tôi, sự thiện lương đơn thuần của em gái, làm việc tốt! Ngay đến chính anh cũng cảm thấy việc này quả thực không có cách nào tiếp nhận đi, nhưng những việc này lại phát sinh hết trên người tôi, anh còn cảm thấy tôi thiếu nợ bọn họ?"
Tạ Trác Quân lập tức bị cô đánh thức, nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhu Tuyết bên người, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút khó coi.
Thượng Quan Nhu Tuyết trên mặt một mảnh trắng bệch, cánh môi anh đào bị hàm răng sắc nhọn cắn đến bật máu, nước mắt lập tức trào ra, khóc lóc nói:
“Chị à, năm đó là em không đúng, chính là em khi đó còn nhỏ tuổi nông nổi, không hiểu chuyện, thấy Trác Quân liền một lòng liền bị hãm đi vào, chính bản thân mình đang làm cái gì căn bản cũng không biết! Anh ấy làm em cười, thì em cái gì cũng quên mất, trong lòng trong mắt chỉ có một mình anh ấy, lúc sau em lại cảm thấy thực sự rất xin lỗi chị, thậm chí nghĩ tới việc tự sát, nếu chị còn giận em, em…… em…… Hiện tại liền……”
Cô nói còn chưa dứt lời, liền cắn răng chạy tới một bờ biển cách đó không xa.
“Tiểu Tuyết, em quay về đi! Không được làm việc ngốc ngếch!” Tạ Trác Quân hét lớn một tiếng, muốn đuổi theo cô ta, rồi lại dừng lại bước chân, nhìn Thượng Quan Ngưng mặt càng ngày càng kinh nói: “Cô quả thực làm tôi quá thất vọng rồi!”
Hắn nói xong, liền chạy như bay đuổi theo thân ảnh Thượng Quan Nhu Tuyết.
Tạ Trác Quân chân trước mới vừa đi, Cảnh Dật Thần sau lưng liền đã đi tới.
Anh thần sắc lạnh băng khi nhìn hai thân ảnh biến mất, tiến lên ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, có bắt nạt em?”
Thượng Quan Ngưng bị anh ôm lấy, liền nhìn nhìn xung quanh, thấy không người, lúc này mới yên tâm dựa vào trong lồng ngực anh, nhàn nhạt nói: “Không có, là em bức người nhà nhảy xuống biển, lúc này chính là đang xem diễn kịch. Thế nào, vợ của anh độc ác như vậy, muốn xem lại hay không, mỹ nữ tóc dài nào đấy ý."
Cảnh Dật Thần cảm thấy, nếu còn như vậy, anh sẽ có bóng ma tâm lý với nữ nhân tóc đen dài.
Bàn tay to của anh cầm vào bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, lôi kéo cô chiếc xe Audi màu trắng.
Anh hôm nay không có lái xe lại đây, là A Hổ lái đến đây.
“Em bức bọn họ nhảy xuống biển không liên quan đến anh, chỉ cần em không nhảy xuống
biển là được. Việc này không được gọi là ác độc, cái này đượcgọi là bảo vệ cho bản thân, em tự bảo vệ bản thân làm cho anh rhaasy thật vui mừng. Lần sau có người làm phiền em, em có thể gọi điện cho anh,anh sẽ tới bức người nhảy xuống biển, em còn muốn ở chỗ này đói bụng mà phí lời ở chỗ này chứ.
Thượng Quan Ngưng bị anh xì một tiếng cười ra tiếng, trong lòng rét lạnh dần dần bị lấp đầy bởi sự ấm áp.
“Tổng tài, tôi là nhân viên tăng ca, có được khen thưởng không vậy?"
Cảnh Dật Thần thò lại gần, ở gần khuôn mặt mềm nhẵn của cô “Ba” một cái liền phát ra âm thanh trầm thấp nói: "chưa đủ sao?"
Thượng Quan Ngưng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, quay đầu muốn trách cứ anh đã chiếm tiện nghi, kết quả bởi vì hai người ở gần quá, cô vừa chuyển đầu, vừa lúc cùng anh môi dán vào môi cùng nhau.
Cảnh Dật Thần dứt khoát đem cô kéo vào trong lòng ngực, góc cạnh rõ ràng khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười: "hóa ra là em thích như vậy!”
Theo sau không khỏi phân trần đè lại đầu của cô, kéo dài nụ hôn này.
Tạ Trác Quân cả người ướt đẫm, ôm Thượng Quan Nhu Tuyết bở vì nhảy xuống biển mà vừa ướt đẫm vừa hôn mê. Ở xa liền thấy Thượng Quan Ngưng ngồi trong xe Audi màu trắng cùng với một nam nhân khác ôm hôn nhau, trên mặt hai người đều là vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào tươi cười.
Hắn nhìn chiếc xe kia dần dần biến mất ở trong tầm mắt của chính mình, cả người trong nháy mắt tựa hồ bị rút hết sức lực, cảm thấy Thượng Quan Nhu Tuyết trong lòng thật là trầm trọng.
Hắn đứng ở nơi đó thất thần, lại không có phát hiện, trong lồng ngực của hắn là Thượng Quan Nhu Tuyết đang hôn mệ lông mi run rẩy, hàm răng gắt gao cắn ở vào nhau.
Tạ Trác Quân mang theo Thượng Quan Nhu Tuyết chật vật trở lại Thượng Quan gia, Thượng Quan Chinh cùng Dương Văn Xu tự nhiên là một phen kinh thiên động địa dò hỏi vô cùng tức giận.
Thượng Quan Chinh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, chờ Thượng Quan Nhu Tuyết vừa tỉnh lại đây, ông ta liền lập tức hạ quyết tâm.
“con cùng Trác Quân tuổi đều không còn nhỏ, sắp tới là đến ngày lành, hai đứa đính hôn đi! Đến lúc đó, sẽ mời chị con tới cùng tham gia tiệc đính hôn!”
Con gái vừa mới hôn mê tỉnh lại, Thượng Quan Chinh làm cha mà không hỏi con gái xem có nơi nào không thoải mái mà an ủi, thế nhưng vừa mở miệng liền mụón cô cùng với Tạ Trác Quân đính hôn, hơn nữa cũng chỉ vì muốn làm cho Thượng Quan Ngưng về nhà!
Dương Văn Xu tức giận dùng móng tay đều véo vào thịt ông, nhưng một câu cũng không nói, để tránh làm tức giận người chồng đang nổi nóng.
Hơn nữa, đính hôn sớm một chút cũng tốt, không thể để con gái không danh không phận mà đi theo Tạ Trác Quân được.
Cô nhìn thoáng qua Tạ Trác Quân, lại thấy trên mặt hắn cũng không hề có cái gì gọi là biểu tình cao hứng, ngược lại thì trong lòng đang nghĩ,gì đó nên không vui mag nhíu mày.
Trên mặt thượng Quan Nhu Tuyết tái nhợt nhưng lại ôn nhu cười, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Tạ Trác Quân: “Trác Quân, chúng ta đính hôn, anh không vui sao?”
Tạ Trác Quân lấy lại tinh thần, áp xuống việc không thoải mái trong lòng, trên mặt miễn cưỡng lộ ra tươi cười, trôi chảy nói: “Anh rất vui, chỉ là do nhất thời đều sửng sốt. Bác trai bác gái yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết, về sau cô ấy sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời."
Những lời này, hắn không biết đã nói qua bao nhiêu lần, giờ phút này lại nói tiếp không chút có nào cố gắng, chỉ là hiện tại nói ra cũng không còn vui vẻ cùng kiên định như ban đầu."