Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Lại đánh mất cậu


trước sau

Người đàn ông cầm đầu một chút cũng đều không để Trịnh Vũ Lạc vào mắt.

Một thiếu nữ mười sáu tuổi trói gà không chặt, một ngón cái của hắn là có thể chọc chết, chẳng sợ biểu hiện hung ác, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ sự uy hiếp gì.

Hắn không giết Trịnh Vũ Lạc, chỉ là bởi vì, hắn cảm thấy cô gái này là phúc tinh của bọn họ, về sau, vạn nhất Cảnh Trí lại chạy trốn, nói không chừng vẫn có thể cuống tay chỗ cô để bắt Cảnh Trí lại lần nữa.

Năm đó, quả thật hắn vẫn luôn tìm cách xuống tay, đáng tiếc Cảnh Trí đi đến chỗ nào cũng đều có vệ sĩ bảo vệ, vệ sĩ bảo vệ của cậu tuy không lợi hại bằng vệ sĩ bảo vệ Cảnh Duệ. Nhưng Cảnh Trí thân là con cháu của Cảnh gia, vệ sĩ bên người đều không phải là kiếm ở ầu đường xó chợ.

Hắn căn bản còn định chờ thêm một hai năm, nhưng Trịnh Vũ Lạc lại trực tiếp đem người đưa đến tay hắn, hắn đâu cần đạo lý!

Lúc này đây cũng là như thế này, nếu không phải nhò Trịnh Vũ Lạc, Cảnh Trí chỉ sợ giết song liền sẽ lập tức biến mất vô tung vô ảnh, căn bản sẽ không có bất luận sơ hở gì, bọn họ không có khả năng bắt được Cảnh Trí.

“Thừa dịp tôi hiện tại tâm tình không tồi, tiểu nha đầu, cô vẫn nên mau rời khỏi đây đi, bằng không chốc lát có khóc lóc náo loạn cầu xin thì tôi cũng sẽ không tốt bụng như vậy để nói chuyện đâu!"

Trịnh Vũ Lạc giờ phút này đã không còn sợ hãi chút nào, cô trăm cay ngàn đắng muốn tìm người trước mắt này trở về, cho dù chết, cô cũng muốn che chở Cảnh Trí bình an mới được.

Cô gắt gao ôm Cảnh Trí, không chịu buông tay.

“Là các người nhét giấy cho tôi, là các người gửi tin nhắn cho tôi, các người vẫn luôn lợi dụng tôi, đúng không?!"

Giọng nói Trịnh Vũ Lạc có chút thê lương, trong giọng nói tràn ngập đau thương.

Cô muốn nói lời xin lỗi với Cảnh Trí, muốn nói cô lại làm sai rồi, nhưng hiện tại cái gì cũng không thể nói!

Cảnh Trí nghe không được, cho dù có thể nghe được, cậu ấy cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Trịnh Vũ Lạc lúc này đã đã quên mọi việc Cảnh Trí đối xử với cô, quên mất tất cả tổn thương mình đã chịu. Ở trong lòng cô, cho dù Cảnh Trí muốn giết cô, cô cũng sẽ không có chút nào chống cự, cũng sẽ không có bất luận oán hận gì.

Ngay cả cô cũng cảm thấy mình đáng chết, huống chi là Cảnh Trí!

Vừa rồi, mấy người kia đều đang nói đến cái gì mà “Vật thí nghiệm”, trong lòng cô đau vô cùng.

Cảnh Trí là một người sống sờ sờ, sao bọn họ cư nhiên còn dám đem cậu coi như vật thí nghiệm!

Thật là táng tận lương tâm!

Bọn họ không thèm nói dối với một tiểu nha đầu mười sáu tuổi, liền thản nhiên thừa nhận: “Không sai, là bọn ta! không phải cô vẫn luôn đều ở nó sao? Bọn ta giúp cô tìm được rồi, cô có phải nên cảm tạ hay không?”

Cảm tạ?

Nằm mơ!

Trịnh Vũ Lạc giờ phút này hận không thể giết người đàn ông trước mắt này, sao có thể cảm tạ hắn!

“Đúng, tôi tìm được cậu ấy! Cho nên các người không thể đem cậu ấy đi! Các người không phải cần vật thí nghiệm sao? Tôi đi cùng các người, làm vật thí nghiệm!"

Hắn như nghe được chuyện cười hay nhất thế giới, hắn cười to, cuối cùng mới tàn nhẫn nói: “Cô không xứng làm vật thí nghiệm! Virus trong thân thể Cảnh Trí là độc nhất toàn thế giới, cậu ta là người cao cấp, là vật thí nghiệm tốt nhất! Mau cút ngay, bằng không ba thủ hạ của ta sẽ vẵn gãy cổ cô!”

Hòa khí trên mặt hắn đã bị biểu tình tàn nhẫn tàn phá hầu như không còn, ngũ quan dữ tợn mà điên cuồng, như là một kẻ điên mới từ bệnh tâm chạy ra.

“Cảnh Trí giết hai thủ hạ của ta, ta không giết hắn, cũng không có giết cô, cô hắn là nên cảm tạ ta! Bọn họ vẫn luôn theo dõi cô, đảm đương việc làm mồi hấp dẫn Cảnh Trí, cái gì cũng chưa làm, đã bị giết, nếu là không đem Cảnh Trí mang về, ta đâu,cần phải làm vậy!"

Trịnh Vũ lạc kinh hồn ôm Cảnh Trí, cô rốt cuộc cũng hiểu được sao Cảnh Trí nổ súng!

Cô hiểu lầm Cảnh Trí!

Cô bị người khác theo dõi mà lại không hề có cảm giác!

Là Cảnh Trí giúp cô giết chết hai người kia!

Trong lòng cô lúc ấy còn nguyền rủa cậu, còn mắng cậu là ác ma!

Trịnh Vũ Lạc, thật là ngu ngốc!

Trịnh Vũ Lạc thầm mắng chính mình, mở miệng lại mắng người
đàn ông mặc đồ đen kia: “Ông không phải người! Cảnh Trí mười tuổi đã bị ông mang đi, rời khỏi cha mẹ cậu ấy, bị các người coi là vật thí nghiệm! Một đám các người đều là người điên! Tôi tuyệt đối sẽ không đem cậu ấy giao cho các người. Các người làm nhiều việc ác như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Ba thủ hạ kia nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng bọn họ biết Trịnh Vũ Lạc khẳng định sẽ không nói lời gì hay ho, bọn họ lạnh mặt gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Lạc, chỉ còn chờ lão đại ra lệnh một tiếng, liền giết chết thiếu nữ này.

Trên thực tế, ba người đàn ông phương Tây đều nhìn Trịnh Vũ Lạc bằng ánh mắt mang theo một tia kinh diễm và tham lam. Bọn họ gần đây trốn đông trốn tây, đã rất lâu chưa từng hưởng thụ qua tư vị của phụ nữ.

Dung mạo của Trịnh Vũ Lạc kinh người, dáng người yểu điệu, da thịt nõn nà, mặc dù ăn mặc quần áo kín, nhưng cũng không thể che dấu được cái khí chất cổ điển của mỹ nhân.

Đặc biệt là mỹ nhân hiện tại hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu, làm cho đàn ông sinh ra cảm giác mãnh liệt chiếm hữu.

Trịnh Vũ rlạc biết chính mình lớn lên đẹp, nhưng mấy năm qua, cô hoàn toàn không thèm để ý dung mạo của chính mình, cũng căn bản không nghĩ đến ba người họ nổi tâm tư với cô. 

Cô không chịu rời đi, thậm chí không chịu buông tay, vẫn luôn ôm Cảnh Trí, sợ cậu lại lần nữa bị những người này mang đi.

Người đàn ông mặc áo đen không hứng thú với phụ nữ, với hắn mà nói, cái gì cũng kém việc có thể trường sinh bất lão! Cảnh Trí thân thể liên quan đến cơ mật kéo dài thọ mệnh, sao hắn có thể để ba thủ hạ làm bậy với Trịnh Vũ Lạc.

Thiếu nữ này, về sau còn có hữu dụng!

Hắn vội vàng muốn mang Cảnh Trí rời đi, không muốn dây dưa với Trịnh Vũ Lạc, hắn khoa tay múa chân với một thủ hạ, sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mệnh mang.

Ba cái thủ hạ tuy rằng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của lão đại, một chưởng đem Trịnh Vũ Lạc ngất dsi, khiêng Cảnh Trí đi, cũng biến mất theo không thấy.

Chờ đến khi Trịnh Vũ Lạc tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, thì bên người đã không còn hình dáng của Cảnh Trí!

Sắc trời đã sáng, mặt trời dần dần dâng lên, nhưng Trịnh Vũ Lạc lại không cảm thụ được chút ấm áp nào, cả người nhue ngâm mình trong băng tuyết, lạnh từ đầu đến chân.

Cô nhue mất hồn bò dậy từ sàn nhà, cánh tay không cẩn thận đụng tới trước ngực, một trận đau đớn truyền đến, làm cô hơi thanh tỉnh vài phần.

Một màn ngày hôm qua thoáng hiện ra trong cô, cánh tay lạnh lẽo của Cảnh Trí, tựa như dừng lại vuốt ve trước ngực cô như cũn, nảy sinh ác độc vuốt ve.

Bàn tay cậu lãnh không có một chút độ ấm, căn bản là không giống tay người.

Trịnh Vũ Lạc ý thức được, tay Cảnh Trí lạnh như vậy, chỉ sợ lúc trước vẫn luôn theo sau cô lúc ở bên ngoài, cho nên mới đông lạnh như khối băng, nếu không cậu sao có thể biết được có người theo dõi cô, rồi còn nổ súng giết chết hai người theo dõi kia!

Cô tìm được Cảnh Trí, đã tìm bảy năm!

Nhueng cô thà tình nguyện mình không tìm được Cảnh Trí!

Như vậy, Cảnh Trí sẽ không lần nữa lại bị người mang đi!

Trịnh Vũ Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, bụm mặt, lên tiếng khóc lớn lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện