Trong bệnh viện, Cảnh Duệ đã nhận được tin tức Liêu Vệ đào tẩu.
Sắc mặt của anh lạnh dọa người, Thư Âm ở bên gỡ băng gạc xem xét vết thương cho anh thấy thế kinh hồn bạt vía.
Cũng không biết là ai chọc Diêm Vương này, thật sự là thật không có mắt! Làm hại cô đều phải thận trọng!
Peter đáng hận đi theo Cảnh Trí tới quán rượu, trong bệnh viện chỉ còn lại có mình cô, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Sức khôi phục của Cảnh Duệ không tệ, tăng thêm thuốc phụ trợ, mấy ngày đã khiến vết thương của anh tốt hơn nửa, đã mọc ra da thịt, chỗ bị bỏng gần như không có để lại bất kỳ vết sẹo gì, loại năng lực khôi phục này để phụ nữ cảm thấy ghen ghét.
Trong lòng Thư Âm thoáng qua một tia lo nghĩ, virus trong người Cảnh Duệ đến cùng là virus gì?
Năng lực khôi phục của người bình thường khẳng định không đạt được loại trình độ này, trừ phi là có bệnh độc tương trợ.
Nhưng Thư Âm đối với tất cả virus ở viện nghiên cứu virus đều rõ như lòng bàn tay, theo cô biết, viện nghiên cứu không có bất kỳ loại virus có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
Chẳng qua cô không có hỏi.
Loại chuyện này, là bí mật lớn nhất của một người, liên quan đến an toàn sinh mệnh.
Biến thành người khác, có lẽ Thư Âm sẽ lợi dụng tri thức chuyên nghiệp của mình phá giải bí ẩn này, nhưng người trước mắt là Cảnh Duệ, cô sẽ không làm như thế.
Tuy bây giờ nhìn qua quan hệ của cô và Cảnh Duệ cũng không thân cận, nhưng khâm phục của cô đối với Cảnh Duệ càng ngày càng tăng.
Dạng người làm cho người ta ngưỡng vọng, Thư Âm không sinh nổi bất kỳ tâm tư phản kháng.
Cảnh Duệ không biết suy nghĩ trong lòng Thư Âm, anh nhìn bên mặt gần như hoàn mỹ của Thư Âm, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thư Âm, cô có muốn đi tới một nơi không?"
Cái đề tài đột nhiên này, thậm chí có chút đột ngột, mà lại cực kỳ không phù hợp tính cách lạnh đạm của Cảnh Duệ, anh không có khả năng vô duyên vô cớ quan tâm cô muốn đi chỗ nào.
Thư Âm cho tới bây giờ đều không phải là một người tự mình đa tình.
Cảnh Duệ hỏi như vậy, nhất định có thâm ý, mà không thể nào là muốn mang cô đi ra ngoài chơi.
Cô không dám tùy tiện đáp lại, chỉ là có chút cẩn thận hỏi: "Boss, anh chỉ chuyện du lịch sao?"
Cảnh Duệ thản nhiên nói: "Không, định cư."
Thư Âm hơi sững sờ, đây là ý gì?
Chẳng lẽ, Cảnh Duệ định đưa cô đi?
Cô làm không tốt sao? Tại sao phải đưa cô đi?
Thư Âm cảm thấy trong lòng chua xót, sao cũng không ức chế nổi, cô là cô nhi không cha không mẹ, khi còn nhỏ tiến vào viện nghiên cứu, nếm ấm lạnh cả nhân gian, sau khi thoát khỏi viện nghiên cứu, cô trở nên rất vui vẻ, bởi vì chính cô cho là, cô có bạn.
Thì ra, cô vẫn không có.
Cô vẫn lẻ loi trơ trọi một mình.
Tu luyện từ xưa tới nay, để Thư Âm có được nghị lực và ẩn nhẫn người khác không có, cô chỉ trong mấy giây, liền ép nước mắt trở về.
Cô không muốn, cũng không thể lộ ra bản thân yếu ớt trước mặt người khác.
Cô khuyên bảo chính mình, cô và Cảnh Duệ, Cảnh Trí, Peter, cũng chỉ là hợp tác cùng có lợi mà thôi, bọn họ cũng không phải là bạn.
Thư Âm đứng lên, lưng thẳng tắp đối mặt Cảnh Duệ, trong nháy mắt cô ngăn chặn tất cả cảm xúc của mình, dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi thích làm khoa học nghiên cứu, liên quan tới gien di truyền và virus, phương diện này, nước Mỹ có mấy chỗ tốt, tôi muốn vào đại học đào tạo sâu."
Cảm xúc Thư Âm che dấu quá tốt, Cảnh Duệ cũng không có phát hiện sự khác thường của cô, nhưng lại đối với sự thông tuệ của cô mà có chút lau mắt nhìn.
Anh, chỉ hơi tiết lộ ý tứ, cô liền hiểu.
Nói chuyện với người thông minh, cũng là bớt lực.
"Được, tôi sẽ liên lạc mấy Trường Đại Học, đưa cô đi."
"Không cần, tự tôi đi." Thư Âm khẽ cự tuyệt: " Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh, từ hôm nay trở đi, sự hợp tác của chúng ta kết thúc, ngày mai tôi sẽ rời đi."
Giọng của Thư Âm bình tĩnh, giống như dáng vẻ
nói chuyện bình thường, thế nhưng Cảnh Duệ cũng cảm thấy, cô tức giận.
Chẳng qua, cô đem tất cả phẫn nộ, đau thương, khổ sở, áp chế ở trong lòng, không chịu hiển lộ ở trước mặt anh.
Trên gương mặt tinh xảo của cô, lộ ra một loại xa cách, không có buông lỏng và ý cười trước đó.
Cảnh Duệ đột nhiên cảm giác được, có phải chính mình làm không thỏa đáng không?
"Không có chuyện gì, tôi đi đây. Ngày mai đi, hiện tại tôi cần đi đặt vé máy bay trước."
Cô nói xong, quay người đi ra ngoài.
Cảnh Duệ nắm chặt cổ tay cô: "Chờ một chút!"
Thư Âm tránh thoát tay của anh: "Còn có việc?"
"CÔ muốn ở lại chỗ này sao?"
"Không, không muốn. Với tôi mà nói, chỗ nào đều như nhau."
Ngay tại hôm qua, cô còn ngây thơ cho là không giống nhau, cho là cô làm nhiều chuyện cho Cảnh Duệ như vậy, chí ít chính mình sẽ không bị vứt bỏ.
Không sao, cô cũng không phải lần đầu bị vứt bỏ.
Cô hẳn là nên quen mới đúng, không phải sao?
Đến cha mẹ của cô cũng không cần cô nữa, người khác càng không khả năng bảo vệ cô cả đời.
Cô có được một sự kiên cường dũng cảm, cô mới mười tám tuổi, trước kia đường đi long đong như vậy, cô đều đi tới, đường sau này, cô cũng có thể một thân một mình đi đến!
Thư Âm từ trong bệnh viện đi ra, đi tới nhà trọ Cảnh Duệ giúp cô tìm.
Trở lại nhà trọ cô mới đột nhiên phát hiện, thì ra, cô đã bất tri bất giác, bắt đầu ỷ lại cái người đàn ông mạnh mẽ kia.
Quen thuộc mệnh lệnh của anh, quen thuộc sắp xếp của anh, quen thuộc anh bảo vệ.
Nếu không, cô sẽ không yên tâm thoải mái ở trong căn hộ anh sắp xếp như thế.
Thư Âm cười tự giễu một tiếng, may mắn, may mắn từ trước tới giờ cô không tham lam, may mắn cô đủ độc lập, nếu không giờ phút này sợ rằng sẽ khóc đầy nước mắt.
Cô thu thập tâm tình xong, bắt đầu lên mạng đặt trước vé máy bay.
Chuyến bay sang Mỹ có không ít, Thư Âm chọn lấy một vé cao nhất, cũng chính là 5 giờ chiều hôm nay.
Đồ đạc của cô rất ít, kỹ năng dạo phố cô còn không có học được, quần áo trên người phần lớn đều là kiểu dáng đơn giản cô mua trên mạng.
Cô vốn tưởng rằng sẽ ở chỗ này lâu, muốn tới cửa hàng lựa quần áo và giày, hiện tại xem ra không đi được.
Thư Âm tắm rửa xong, đổi quần áo, thổi khô tóc, sau đó liền mang theo hành lý rời đi nhà trọ, tới sân bay.
Cô là một người gọn gàng linh hoạt, đã muốn đi, vậy thì đi sớm một chút, cô không cho phép chính mình có bất kỳ lưu luyến đối với nơi này.
Cho nên đợi đến khi Cảnh Duệ biết Thư Âm đã rời đi, anh luôn luôn ung dung cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thư Âm cho là anh đang đuổi cô đi?
Thế nhưng anh cũng không có ý kia, anh chỉ là không muốn trói buộc cô, muốn cho cô đi ra ngoài, qua cuộc sống mình muốn mà thôi.
Hiện tại, cô muốn học đại học tiến hành đào tạo sâu, về sau có thể sống rất tốt.
Chẳng qua vì phòng ngừa vạn nhất, anh sắp xếp người cho Thư Âm, ngày đêm không ngừng thay phiên bảo vệ cô.
Anh vốn tưởng rằng Thư Âm sẽ tới một thành thị nhỏ, không nghĩ tới cô lại lựa chọn Bắc Mĩ.
Bắc Mĩ đối với cô mà nói, thật ra là nguy hiểm nhất.