Mộ Tư Nguyệt ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc trước bóng lưng quen thuộc, Trợ lý của Trần Cường thấy ông chủ của mình bị đánh, ngay lập tức chạy tới.Hắn nắm chặt tay và đấm mạnh vào lưng đối thủ, nhưng hắn ta còn chưa kịp chạm vào đối thủ, thì đối phương đã nhanh chóng quay lại và siết chặt cánh tay của hắn.Giây tiếp theo, Trợ lý của Trần Cường liền rên rỉ đau đớn, "Ah - tay tôi.. tay tôi bị gãy mất.."Trợ lý của Trần Cường giữ cánh tay phải bị gãy bằng tay trái và nhìn người kia trong hoảng loạn.Người kia có vẻ rất tức giận và không muốn buông tha cho hắn, sau còn giáng một cú đấm vào sống mũi hắn, không chỉ lỗ mũi, mà ngay cả môi hắn ta cũng chảy đầy máu, cơ thể hắn ta ngã đùng xuống đất."Tề.. Tề Duệ.."Mộ Tư Nguyệt nhìn mà hồn phách kinh hoảng, cô kêu tên anh một cách khó hiểu, cô không biết rằng thân thủ của anh lại rất.. khủng khiếp như vậy, và sẽ rất nguy hiểm nếu anh ta tiếp tục đánh. Sẽ xảy ra án mạng mất!Tề Duệ nghe thấy tiếng gọi của cô và quay đầu lại nhìn. Mộ Tư Nguyệt bắt gặp ánh mắt của anh, sắc mặt anh lúc này trông vô cùng lạnh lùng và tràn đầy nộ khíMộ Tư Nguyệt lúc đó mới hiểu rằng những biểu cảm dọa người của Tề Duệ trước đó đối với cô đã được coi là rất nhẹ nhàng rồi.Đối với sự kinh ngạc của Mộ Tư Nguyệt, sắc mặt của Tề Duệ càng trở nên kém hơn.Anh nhìn chằm chằm vào má trái của Mộ Tư Nguyệt đang sưng lên, nắm tay phải của anh dần dần siết chặt, và đột nhiên quay về phía Trần Cường.Trần Cường nhìn anh từng bước tiến về phía mình, trái tim không nhịn được có một phen hoảng loạn. Hắn ta tự ép mình trấn tĩnh và cảnh cáo với giọng thô lỗ."Mày có biết tao là ai không! Tên tao là Trần Cường! Tốt hơn hết là mày nên cút ngay bây giờ, nếu không đợi người của tao đến, tao sẽ khiến mày chết mất xác.."Tề Duệ cúi đầu nhìn người đàn ông đang run rẩy trong góc với khuôn mặt ảm đạm không một chút biểu cảm, sau đó giữ cổ hắn bằng tay phải, nâng hắn lên."Để tôi chết không toàn thây? Chỉ dựa vào ông.."Giọng nói của Tề Duệ lạnh lùng và sắc bén bức người, tay phải anh siết chặt cổ hắn với sức mạnh của mình. Trần Cường cảm thấy khó thở và khuôn mặt ông ta dần chuyển sang tím giống như người sắp chết."Làm ơn.. xin anh hãy tha cho tôi.." Trần Cường bật khóc trong giây lát, chỉ biết run rẩy và run rẩy vì