Ngày khai giảng cuối cùng cũng đến, đa đa đưa Hạ Trọng Hiểu đến cổng trường lại luyến tiếc không muốn quay về công ty chuẩn bị cuộc họp quan trọng. Hạ Trọng Hiểu nói cạn nước bọt mới tiễn được đa đa đi, đáp ứng nàng sẽ chụp thật nhiều tấm hình về.
Quay về lớp chuẩn bị, mọi người đều đang dựng bảng hiệu, bàn ghế dồn sang hai bên. Phong cách trang trí lấy hồng lam làm chủ đạo, đồ vật dễ thương bày khắp nơi, ruy băng, bóng bay lượn lờ quanh bốn góc tường ngả vàng.
Hạ Trọng Hiểu gian nan lách người vào lớp học, nghe tiếng ồn ào, đám càn nguyên trong lớp chạy ra xem đánh nhau. Bất quá không phải đánh nhau mà là cao nhất lớp năm bên cạnh cũng hóa trang khôn trạch.
Càn nguyên lớp năm tên gọi Tô Vỹ Vỹ, là một nữ tính càn nguyên, dáng người không quá cao lại đặc biệt gầy. Mặc trên người một bộ váy hoa dài đến mắt cá chân, gương mặt đánh phấn hồng hào, còn chớp chớp mắt cười với đám càn nguyên đang vây quanh chụp ảnh mình.
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, nghe nói lớp bên cũng mở quán trà, xem ra là muốn cạnh tranh với lớp sáu các nàng.
Đám càn nguyên có lý trí trong lớp tích cực lôi kéo đồng học quay về, bọn họ Hiểu Hiểu lẽ nào không đẹp bằng Tô Vỹ Vỹ lớp năm sao?
“Hạ đồng học, ngươi cũng thay phục trang đi.”
Là tiếng nói của Thổ Áo công chúa.
Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn, tiếp nhận túi phục trang trong tay Lạc Uyển. Đứng gần mới phát hiện nàng trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, hai mắt lấp lánh như tinh tú, mớ tóc hoàng kim được chải chuốt kỹ lưỡng, đội một cái vương miện ngọc trai.
So với hôm trước, bộ dáng này đẹp hơn rất nhiều.
Nhân viên phục trang bước lên: “Hạ tiểu thư, thỉnh.”
“Không cần đâu, ta tự mặc được.”
Trước khi nhân viên kịp tìm lý do giúp đỡ, Hạ Trọng Hiểu đã chạy ngay vào nhà vệ sinh, tự mình thay đổi trang phục. Lần này do đã quen nên mặc nhanh hơn rất nhiều, còn chuẩn bị thêm một cái quần sóc mặc ở bên trong. Xong xuôi bước ra đã thấy nhân viên đứng sẵn trước cửa, hướng nàng làm động tác mời, sau đó giống như hộ tống công chúa mà dẫn đi.
Nhóm ba nhóm năm càn nguyên đứng ngoài hành lang xem náo nhiệt, vừa thấy Hạ Trọng Hiểu liền la hét khản cả giọng, số người kéo đến vây xem lại càng đông hơn. Tuy đã thấy không ít càn nguyên hóa trang, nhưng dáng vẻ đáng yêu như vậy là lần đầu gặp, không khỏi hiếu kỳ muốn biết kia là càn nguyên của lớp nào.
“Chưa đến giờ biểu diễn, đừng đến làm phiền.”
Bảy người hỗ trợ kịp thời xuất hiện, ra sức đuổi đám càn nguyên đang xem náo nhiệt. Hạ Trọng Hiểu tìm kiếm một lượt mới phát hiện Uy Tử Cầm không có ở đây, hẳn là chưa đến lớp.
An toàn quay về phòng học, nhân viên hóa trang bắt đầu làm việc. Người làm tóc, người trang điểm, đi qua đi lại trước mặt hại Hạ Trọng Hiểu suýt hoa cả mắt. Là khôn trạch nên bản thân hiểu một ít kỹ thuật trang điểm, cũng biết rõ ưu khuyết điểm trên mặt, trước khi nhân viên hạ thủ liền lên tiếng nhắc nhở bọn họ. Nhân viên hóa trang cũng rất tôn trọng ý kiến của nàng, nói nơi nào đậm liền đậm, nơi nào nhạt liền nhạt.
Hạ Trọng Hiểu cầm gương soi một chút, mím môi cười, đặc biệt hài lòng với tay nghề của nhân viên hóa trang Thổ Áo.
“Hiểu Hiểu, mau nhìn bên này!”
Tiếng hét vang lên thu hút sự chú ý của Hạ Trọng Hiểu, vừa ngẩng đầu nhìn qua đã nghe ‘tách’, tất cả đèn flash đồng loạt hướng về phía nàng. Cảm giác mắt đều bị đèn chiếu đau, vội vàng nâng tay che chắn.
Không chỉ có đám càn nguyên trong lớp, những càn nguyên lớp bên cạnh cũng chạy sang, bám cửa nhỏ nước dãi ba thước, vạn vạn không ngờ cao nhất lớp sáu lại có tiểu mỹ nhân.
Tin tức mỹ nhân cao nhất truyền khắp hành lang, tiếng bước chân càng lúc càng dày đặc, chen chúc nhau muốn sập cả phòng học. Hạ Trọng Hiểu phát hoảng đứng dậy, tính yêu cầu bảy thành viên hỗ trợ, nhưng bọn họ ai nấy đều chỉ biết cầm máy ảnh bấm chụp liên hồi.
Càn nguyên đều là sinh vật ngu xuẩn!
Hạ Trọng Hiểu tức tối trừng mắt, quay sang bên cạnh, may mắn tìm thấy Uy Tử Cầm đang dựa lưng vào góc tường, dáng vẻ lười nhác như đang xem một bộ phim.
“Tử Cầm, mau cứu ta!”
Uy Tử Cầm đảo mắt mấy vòng, lưng vừa thẳng lại ngã trở về tường, phân vân không biết có nên bước lên giúp hay không. Nhưng nhớ đến chuyện đêm thứ bảy, hai chân mày liền nhíu chặt, buồn bực quay mặt về hướng khác.
“Tử Cầm!”
Lần này trong giọng nói của Hạ Trọng Hiểu phát ra chút nghẹn ngào, Uy Tử Cầm hoảng trương nhìn lại, chỉ thấy bạn cùng bàn đều khẩn trương đến muốn khóc rồi. Ngực như bị ai hung hăng nhéo một cái, Uy Tử Cầm tăng nhanh cước bộ chạy đến, rút trong người một tấm thẻ.
“Hoàng kim cận vệ Thổ Áo bằng với cao đẳng quân đội Cáp Á Lợi, hạ lệnh lập tức di tản, phạm vi 30m, thi hành!”
Toàn bộ càn nguyên đang vây quanh trong lớp học đều khựng lại, nhìn tấm thẻ trên tay Uy Tử Cầm, còn không phải là quốc lệnh Cáp Á Lợi hay sao?
Không ai nói ai lần lượt di chuyển ra khỏi cao nhất lớp sáu, bầu không khí trả về an tĩnh vốn có.
Hạ Trọng Hiểu suy sụp ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, ít nhất cũng phải kết thúc phát biểu khai giảng tỷ tỷ bọn họ mới đến cứu viện. Nghĩ đến thời gian tiếp theo phải chống chọi với đám càn nguyên trong lớp, thật sự thê lương a.
“Ngươi không sao?”
Không cần hỏi cũng biết là ai vừa lên tiếng, Hạ Trọng Hiểu yếu ớt gật đầu, mắt thủy chung dán lên mũi giày công chúa vừa được nhân viên thay cho.
Uy Tử Cầm ngồi xổm xuống bên cạnh, đè thấp giọng nói: “Ngươi có mang chè cho ta không?”
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Uy Tử Cầm nhất định bị Hạ Trọng Hiểu liếc đến chết đi sống lại 300 lần.
“Ngươi chỉ nghĩ đến chè, ban nãy còn không chịu giúp ta.”
“Ta nghĩ ngươi có thể ứng phó.”
Ứng phó cái P!
Hạ Trọng Hiểu thở phì phò, đứng dậy đến chỗ để balo, lấy ra thực hạp vẫn còn nóng hổi. Trước khi rời khỏi nhà nàng đã nhờ đa đa hâm nóng lại chè, lại sợ thời tiết chuyển lạnh mau nguội mà bỏ trong thực hạp giữ nhiệt.
Cầm thực hạp đưa cho Uy Tử Cầm: “Cho ngươi, vẫn còn rất nóng.”
Uy Tử Cầm khịt khịt mũi ngửi thử, hai mắt lóe sáng, hướng Hạ Trọng Hiểu cười lộ ra một bên má lúm đồng tiền. Mớ tóc kim sắc cột hờ hững sau lưng, vài sợi bất tuân lác đác rơi trên vai, bộ dáng đặc biệt tùy hứng tiêu sái.
Càn nguyên cùng lớp cắn răng nuốt nước mắt, bọn họ cũng muốn ăn thức ăn của Hiểu Hiểu nha!
Đứng gần hai người nhất chính là Thổ Áo công chúa Lạc Uyển, ánh mắt thủy chung dán chặt lên khung cảnh trước mặt, hô hấp bất tri bất giác đình trệ, và một chút… ghen tỵ. Thấy Hạ Trọng Hiểu thân cận với Uy Tử Cầm, nàng liền đặc biệt khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức đem hai người này tách ra. Bất quá thân phận công chúa không cho phép nàng tùy ý làm càn, đứng ở bên cạnh duy trì ý cười, nội tâm càng lúc càng hoảng hốt.
Nàng là vì một càn nguyên mà ghen tỵ?
Thiên a, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Lạc Uyển vội vã lắc đầu cho suy nghĩ hỗn loạn kia nhanh chóng bay đi, ba bước tiến lại gần hai người, duy trì ý cười đạm nhạt.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải mau chóng chuẩn bị.”
Khai giảng thời điểm, làm lễ chỉ là phụ, phần trọng yếu nằm ở lễ hội phía sau. Nhà trường cũng hiểu được học sinh có bao nhiêu chán ghét việc ngồi dưới nắng nghe đọc diễn văn, vì vậy đã lược bỏ những phần không cần thiết, mất nửa tiếng thì bắt đầu lễ hội.
Hạ Trọng Hiểu về lớp liền ngồi ngoài cửa trông ngóng, không biết tỷ tỷ bọn họ bao giờ mới đến xem nàng. Một mình giữa vòng vây của càn nguyên đặc biệt thấp thỏm, chỉ mong các nàng có thể đến sớm một chút, chí ít dây thần kinh cũng được thả lỏng.
Nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Uy Tử Cầm ngồi bắt chéo