Hạ Trọng Hiểu xem đến vô cùng chăm chú, tay nhét trong gói hạt dẻ, lâu lâu lại lấy ra một hạt cho vào miệng nhai.
“Chị à.”
Không cần hỏi cũng biết ấu muội muốn làm gì, Hạ Ly Cơ đưa tay đỡ lấy nha đầu, cho nàng nằm lên đùi mình xem hoạt hình. Hạ Tề Ngọc thì đỡ hai chân nàng gác lên đùi bản thân, điều chỉnh tư thế thật thoải mái, tránh nằm được năm phút lại xoay qua xoay lại đổi tư thế.
Các nàng sớm quen thuộc thói quen của nha đầu giống như một điều hiển nhiên. Nghe kêu một tiếng liền biết nàng muốn nằm hay muốn ôm, đảo mắt một vòng liền biết muốn ăn bánh kem hay là uống trà sữa. Là hơi thở, là năm ngón tay vô pháp tách rời, quen thuộc đến vô pháp khước từ, nghiễm nhiên trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống.
Hạ Phượng Vũ từ trong bếp bước ra, định hỏi nha đầu hôm nay muốn ăn gì, nhưng vừa tới phòng khách đã trông thấy ba tỷ muội ngủ quên trên sofa. Ngay cả Hạ Trọng Hiểu đam mê Doraemon cũng ngủ thiếp đi, hôm nay thật sự quá mệt, toàn bộ sức lực đều bị rút sạch.
Nhịn không được thở dài, Hạ Phượng Vũ vòng ra sau lấy chăn mỏng đắp cho ba người rồi lại rón rén trở về phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Xung quanh một mảng tối đen, hơi thở phả vào vành tai nóng hổi. Mơ màng cảm thấy được có ai đó đang ôm chặt lấy cơ thể nàng, ngón tay thon dài gạt đi từng lọn tóc. Hạ Trọng Hiểu mờ mịt mở mắt xem thử là ai, đập vào mắt là gương mặt xinh đẹp của một khôn trạch, đôi mắt thuần đen sáng như tinh tú nhìn thẳng vào mắt nàng. Hơi thở có chút không thông suốt, Hạ Trọng Hiểu hưng phấn vươn tay ra, bàn tay lập tức được người kia bao bọc lấy.
“Mẹ, mẹ.”
Mẹ vẫn cười rất ấm áp, ngón tay vuốt ve gò má bánh bao của nàng: “Hiểu Hiểu ngoan, ngồi đợi ở đây một lát, mẹ rất nhanh sẽ quay về.”
“Không được.” Hạ Trọng Hiểu khẩn trương ôm chặt lấy eo của mẹ, hốc mắt đỏ hoe: “Mẹ đi bỏ lại Hiểu Hiểu, không được đi.”
“Sẽ không bỏ lại Hiểu Hiểu, ngoan nhé, mẹ về mua cho ngươi thật nhiều bánh gato.”
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp mở miệng, mẹ đã đem hai cánh tay nhỏ bé của nàng tháo xuống, từ từ đi vào bóng đêm đen kịt không thấy lối ra.
“Mẹ!!”
Tiếng hét phát ra đặc biệt lớn, Hạ Ly Cơ giật mình choàng tỉnh, quay sang thì thấy ngốc muội muội đang co rúm thành một đoàn, mặt nhỏ vặn vẹo ứa nước mắt. Hạ Tề Ngọc cũng bị gọi dậy, theo bản năng đỡ ấu muội ngồi lên, vuốt ve lưng nàng dỗ dành.
Nhưng Hạ Trọng Hiểu không tỉnh dậy, ở trong mộng khóc nấc liên hồi, cố đuổi theo mẹ đi vào bóng tối đen kịt.
“Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu!!”
Hạ Ly Cơ vỗ mặt Hạ Trọng Hiểu mấy cái vẫn không nhận được hồi đáp, sắc mặt thoáng chốc căng thẳng, xem ra lại gặp giấc mộng đó rồi.
“Chị hai!”
Hạ Tề Ngọc khẩn cấp đứng dậy, tiến vào trong phòng bếp: “Hiểu Hiểu không tỉnh, nàng lại nằm mộng.”
Gương mặt Hạ Phượng Vũ nháy mắt trắng bệt, tắt bếp xong liền chạy ra cùng Hạ Tề Ngọc xem tình hình của tiểu muội. Ba người vây quanh ghế sofa, lay gọi cỡ Hạ Trọng Hiểu cũng không chịu tỉnh, giống như muốn vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng.
“Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu ngươi mau tỉnh lại, mẹ đã đi rồi!”
Hạ Phượng Vũ đỡ lấy gương mặt bị vỗ đỏ của Hạ Trọng Hiểu, hoảng trương ấn mạnh vào nhân trung, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.
Mỗi lần nằm mộng thấy mẹ, Hạ Trọng Hiểu đều rơi vào trạng thái hôn mê như vậy. Lúc nhỏ nàng dọa cho mọi người sợ đến chết khiếp, đi khám bác sĩ tâm lí mới biết thời điểm nằm trong bệnh viện điều trị mẹ có hứa sẽ quay về nhà, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Mọi người đều vì cái chết của mẹ mà suy sụp, chỉ riêng Hạ Trọng Hiểu vẫn tin mẹ vẫn còn sống cùng nàng về nhà ăn cơm, kiên trì đứng bên ngoài nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, ai nói gì cũng không chịu rời đi một bước.
Dần dần hiểu được trong thực tại chờ không thấy mẹ đành phải ở trong mộng tiếp tục hy vọng. Cứ như vậy hình thành tâm lí ám ảnh, mỗi khi mơ thấy mẹ đều sẽ nỗ lực duy trì giấc mộng, nếu kéo dài rất có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
“Hiểu Hiểu!” Hạ Ly Cơ xốc xốc người nàng lên, sợ hãi đến mức gương mặt quanh năm không thay đổi biểu tình lại biến thành xanh xám: “Hiểu Hiểu, ngươi tỉnh, mẹ sẽ không về nữa, ngươi phải tỉnh lại!”
Hạ Tề Ngọc gọi đến lần thứ năm bên kia đầu dây mới tiếp máy: “Đa, không ổn rồi, Hiểu Hiểu lại nằm mộng, bọn ta gọi nàng nhưng nàng không tỉnh lại.”
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói hoảng hốt của đa đa: [Các ngươi mở Doraemon, mở tiếng lớn nhất, mang Doraemon trong phòng nhét vào tay nàng. Nhớ phải mở thật lớn tiếng, nhạc nền gì đó có liên quan đều mở cùng, ở bên cạnh lay tỉnh nàng.]
“Hảo, hảo!”
Hạ Tề Ngọc nhảy khỏi ghế sofa, cầm remote mở lớn âm thanh của TV, sau đó chạy vào phòng Hạ Trọng Hiểu lấy ra rất nhiều Doraemon nhét vào tay nha đầu.
Ba người ngồi vây quanh nom nóp lo sợ, qua khoảng năm phút, Hạ Trọng Hiểu bị tiếng động trong TV kéo về thực tại, yếu ớt mở mắt ra, giọt nước mắt trên khóe mi chậm rãi chảy xuống. Phát hiện bản thân tỉnh lại trong giấc mộng dài, xung quanh là tỷ tỷ đang căng thẳng quan sát, nhận ra mẹ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
“Mẹ…”
“Tỉnh?” Hạ Phượng Vũ lén trút một tiếng thở hắt, vuốt ve gương mặt bánh bao của nàng: “Dọa chết bọn ta rồi, thật là, lẽ ra không để ngươi ngủ trưa ở chỗ không có Doraemon.”
Hạ Trọng Hiểu yếu ớt lắc đầu, cuộn người, ôm chặt Doraemon trong lòng.
“Doraemon có nhiều bảo bối như vậy có thể đem mẹ về không?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, duy trì yên lặng, chậm rãi bước đến ôm chặt lấy tiểu muội ngốc. Hạ Trọng Hiểu vô pháp kiềm chế được liền ô a khóc lớn, giống như đứa nhỏ lạc mất đa mẹ, chỉ biết đứng ở ngã tư đường mà gào thật to mong đa mẹ sẽ nghe thấy mà tìm lại mình.
“Hiểu Hiểu, sau này có nằm mộng cũng không được đi theo mẹ, phải ở lại với đa đa và bọn ta có biết không?”
Hạ Ly Cơ quẩn bách đỡ lấy gương mặt nhỏ của muội muội, dáng vẻ khẩn trương lo sợ một ngày nào đó ngốc muội cũng theo mẹ đi mất. Bất quá Hạ Trọng Hiểu không trả lời, tay vẫn ôm khư khư Doraemon, mím môi nén tiếng khóc trong cổ họng.
“Để nàng nghỉ ngơi một chút đã.”
Nhận được ánh mắt của đại tỷ, Hạ Tề Ngọc khom người dùng sức ôm ngang đần muội muội quay trở về phòng ngủ. Trong phòng đặt rất nhiều Doraemon, nha đầu thấy con mèo xanh này nhất định sẽ an tâm mà ngủ, tuyệt đối không gặp lại giấc mộng ban nãy.
Hạ Trọng Hiểu y hệt con mèo bị ướt mưa, cuộn người trong lòng tỷ tỷ, để nàng ôm lên giường ngủ.
“Tề Ngọc, mở nhạc.”
“Hảo.”
Hạ Tề Ngọc đi đến bàn học mở máy tính, mất một lúc mới mở được nhạc Doraemon. Quay đầu nhìn lại, đần muội muội đã lần nữa tiến vào mộng đẹp, mong rằng sẽ không gặp giấc mộng ban nãy.
Rón rén rời khỏi phòng ngủ, đem cửa đóng cẩn thận.
Giấc ngủ lần thứ hai này an ổn hơn rất nhiều, mặc dù toàn thân đều đau nhức vô lực nhưng lại không nằm mộng, tinh thần cải thiện được mấy phần. Mơ màng cảm giác có gì đó ẩm ướp nằm trên trán, Hạ Trọng Hiểu muốn đưa tay lấy xuống lại không có sức lực, yếu ớt phát ra tiếng kêu trong cổ họng.
“Hiểu Hiểu, đừng động.”
Là tiếng nói của đa đa.
Hạ Vũ Thần lo lắng quan sát gương mặt của nhi nữ: “Ngươi dọa chết đa rồi.”
“Đa…”
“Đừng sợ, ngoan, ngủ thêm một chút nữa đi. Ngày mai đa giúp ngươi xin nghỉ một ngày, xem ngươi kìa, mặt đều trắng thành tấm giấy rồi.”
Hạ Trọng Hiểu yếu ớt gật đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay của đa đa, an tâm chìm vào giấc ngủ lần nữa. Có đa ở bên cạnh, tự khắc tâm tình được thả lỏng mấy phần, dây thần kinh căng như dây đàn dần dần hồi phục.
Một mạch ngủ đến tối mới tỉnh dậy ăn chút đồ lót dạ, nửa đêm đột nhiên phát sốt dọa cho bốn càn nguyên đứng ngồi không yên.
“Đa ngươi nghỉ ngơi đi.” Hạ Ly Cơ tiếp nhận khăn trên tay đa đa: “Để ta thay ngươi chiếu cố nàng.”
“Nàng thân thể vốn yếu ớt, mỗi lần mơ thấy mẹ đều phát bệnh, đa thật sự rất đau