Uy Tử Cầm đứng bật dậy, hai chân mày nhướn cao, mấy lời đè nén trong lòng cuối cùng vẫn bộc phát ra ngoài: “Ngươi gặp ai cũng cười gượng, nhưng thấy ba càn nguyên kia liền cười không thấy mắt đâu. Lẽ nào càn nguyên bị dưỡng thành khôn trạch như ngươi thích kiểu càn nguyên mặc váy đánh phấn như vậy sao? Đúng là tầm nhìn hạn hẹp, không có kiến thức.”
Hạ Trọng Hiểu hai mắt trợn trắng, hung hăng gào vào mặt đối phương: “Uy Tử Cầm! Ngươi nói ai tầm nhìn hạn hẹp, không có kiến thức?”
“Ta nói ngươi, dưỡng thành khôn trạch thì mắt nhìn cũng phải tốt một chút, lẽ ra phải chọn người có bản lĩnh để lấy lòng. Ngươi một mạch chạy theo đám càn nguyên chỉ biết tô son đánh phấn, để làm gì? Đem về đặt trong tủ trưng bày hay sao?”
“Ta thế nào liên quan gì đến ngươi a?” Hạ Trọng Hiểu nghĩ đến gì đó, đột nhiên bật cười, chỉ vào chóp mũi của Uy Tử Cầm mà nói: “Này, ngươi lẽ nào thích ta rồi đi? Càn nguyên ngươi tính hướng có vấn đề à? Thật không ngờ càn nguyên Thổ Áo lại có sở thích đặc biệt như vậy, khiến người ta mở mang tầm mắt nha.”
Uy Tử Cầm cứng giọng không nói ra được nửa chữ để biện minh, nói đúng hơn là đầu đặc như hồ dán, khả năng ngôn ngữ đánh mất triệt để, cũng chẳng biết phải nói thế nào mới thích hợp.
Cho rằng mình nói trúng tim đen, Hạ Trọng Hiểu chấp tay ra sau lưng, đi một vòng quanh Uy Tử Cầm.
“Thổ Áo là đại quốc gia nằm ở phía bắc, ở nơi đó hẳn rất lạnh đi? Càn nguyên gấp đôi khôn trạch, các ngươi tìm không được khôn trạch, lại không thích cùng nghi không có tin tức tố, hẳn là tự tìm lấy nhau an ủi đi? Thật là, ta sao không nghĩ đến vấn đề này, tính hướng chưa hẳn là vấn đề lớn, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này với ai đâu.”
Uy Tử Cầm buồn bực lên tiếng đánh gãy lời nàng: “Cái gì tính hướng chưa hẳn là vấn đề? An ủi? Ngươi chỉ ta xem ở đâu có hai càn nguyên an ủi nhau? Càn nguyên đều không cảm nhận được tin tức tố của đồng loại, cũng cực kỳ bài xích với sự xuất hiện của càn nguyên khác trong lãnh thổ của mình, sách lịch sử sinh học đều nói qua. Ngươi là càn nguyên lại không biết chuyện này thì mới đúng là kỳ quái.”
Lần này đến lượt Hạ Trọng Hiểu cứng họng, vận dụng chút ít chất xám đáng thương của mình mà bao biện.
“Ta đang nói là Thổ Áo càn nguyên các ngươi nha, mỗi vùng mỗi văn hóa, biết đâu được các ngươi có sở thích khác với bọn ta?”
“Càn nguyên trên thế giới đều giống như nhau, có khác là ngươi khác biệt. Ta đôi khi cảm nhận được tin tức tố càn nguyên của ngươi nhưng vị đạo rất khác càn nguyên trong lớp, rất nhạt cũng không khiến ta thấy khó chịu. Rốt cuộc ngươi là càn nguyên kiểu gì vậy? Ta thật sự không lý giải nổi.”
Vì tránh để đồng học nghi ngờ, Hạ Trọng Hiểu cố tình dùng một loại thuốc có thể thay đổi tin tức tố, thường được cảnh sát ngầm và FBI sử dụng để thay đổi khí tức tạm thời sau khi dùng thuốc ức chế. Uy Tử Cầm có thể cảm nhận được tin tức tố đồng loại nhưng chỉ là hiệu ứng ảo do thuốc mang lại, hoàn toàn không thể nảy sinh tâm lí bài xích với nàng.
“Ta làm sao biết được? Ngươi cũng đừng nói linh tinh nữa, mau đi về đi, ta còn nhiều việc phải làm lắm.”
“Ngươi lại đuổi ta?” Uy Tử Cầm ủy khuất ra mặt, bĩu môi tố cáo: “Lần nào cũng đuổi ta, gọi điện thoại cũng bỏ mặc, ngươi là càn nguyên thiếu phong độ nhất ta từng thấy?”
Khóe môi Hạ Trọng Hiểu co rút, sao lại có một càn nguyên oán trách một càn nguyên thiếu phong độ chứ?
Thiên a, nàng đã gây ra nghiệt gì rồi? Lẽ nào chính tay nàng bẻ gãy một càn nguyên đoan đoan chính chính?
Nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, dù sao nàng cũng không cố ý nha.
“Được rồi, cho ngươi lại bánh quy, đừng nháo nữa, mau chóng quay về nhà đi.”
Vừa nói vừa kéo ngăn bàn lấy ra hộp bánh quy đưa cho Uy Tử Cầm.
“Tính hướng có thể xảy ra vấn đề không?”
“Hả?”
Uy Tử Cầm phất phất tay, nhét bánh quy vào giữa áo khoác và đồng phục, nhanh chóng leo lên bàn học của Hạ Trọng Hiểu.
“Ta sợ thấy ngươi tính hướng lại chuyển đổi.”
Không thể Hạ Trọng Hiểu kịp phản ứng, Uy Tử Cầm đã từ trên lầu hai thả người, tay bám vào bục cement ở lầu một rồi lấy đà đáp đất. Loạt động tác nhanh đến đáng sợ, rõ ràng người đang đứng ở trên bàn chớp mắt đã xuất hiện dưới lầu, còn hướng nàng vẫy tay tạm biệt.
…
“Bác sĩ, dạo này ta cảm thấy bản thân mình có chút vấn đề.”
Bác sĩ riêng của hoàng thất được mời đến ngồi hết nửa tiếng mới nghe được công chúa rụt rè mở miệng, hắn còn tưởng mình phải ngồi đến chiều muộn mới trở về được.
Trộm đưa tay lau mồ hôi đọng trên trán, bác sĩ riêng duy trì nụ cười: “Công chúa điện hạ có thể nói rõ ra không?”
“Đại khái ta có quen biết một người, nàng là người rất hoạt bát lại thích cười, cũng là người đầu tiên gọi ta A Uyển. Ở gần nàng luôn có cảm giác rất thoải mái, giống như sau nắng hạn gặp mưa rào, chỉ cần thấy nàng tâm trạng liền tốt lên mấy phần.” Lạc Uyển ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Gặp thì vui mừng, không gặp tâm trạng liền kém cỏi. Giống như hôm nay nàng sinh bệnh nghỉ học, ta cả buổi không thể tập trung nghe lão sư giảng bài, hay lén nhìn chỗ ngồi của nàng. Ngươi nói có phải ta mắc bệnh gì hay không?”
Bác sĩ riêng dở khóc dở cười, hắn nghe câu đầu đã biết công chúa điện hạ bắt đầu trưởng thành, còn đang để mắt đến một đồng học trong lớp.
“Không có gì đáng ngại, công chúa ngài cũng đã vỡ lòng, tin tức tố dần dần hoàn thiện sẽ bắt đầu phát sinh những nhu cầu đặc biệt. Có lẽ ngài đang thích một người, đối người kia rất để tâm trong lòng, hẳn là muốn mang người kia về Thổ Áo phong công nương.”
Mang về Thổ Áo?
Lạc Uyển thất thần rất lâu, cúi đầu suy nghĩ, nàng thật sự muốn đưa Hạ Trọng Hiểu về Thổ Áo sao? Nhưng vấn đề không nằm ở đó, mà là nàng thích Hiểu Hiểu!?
“Cái kia…” Lạc Uyển quẩn bách nhìn bác sĩ riêng, tay vò mép áo đến nhăn nhúm: “Người mà ta nói là càn nguyên.”
Bác sĩ riêng: “…”
Thiên a, vừa đến Cáp Á Lợi, công chúa tính hướng sao lại đột nhiên thay đổi rồi?
“Vậy là ta hiểu lầm rồi, ha ha, ta nghe qua còn tưởng công chúa nói đến một cùng nghi hay khôn trạch.” Bác sĩ riêng vội vàng tìm lý do bao biện cho tính hướng bắt đầu lệch lạc của công chúa điện hạ: “Nếu là càn nguyên vậy thì đơn giản rồi, chỉ là tình bằng hữu, phải, nhất định là tình bằng hữu!”
Nói ra câu này bác sĩ riêng còn chẳng dám tin, làm gì có bằng hữu nào lại để tâm đến mức khiến công chúa hoài nghi bản thân có vấn đề!?
Xong rồi, xong rồi, Thổ Áo tương lai sẽ đi về đâu, hắn cũng không dám nghĩ đến nữa. Nghĩ đến nữ hoàng biết tin một là đem hắn cắt làm trăm khúc, hoặc không sẽ bắt hắn nghiên cứu thuốc chỉnh sửa lại tính hướng cho công chúa điện hạ.
Thiên a!
Lạc Uyển nghe được mấy lời hàm hồ qua loa của bác sĩ riêng lại cảm thấy rất an tâm, cũng may chỉ là tình cảm bằng hữu thông thường, xem