“Hiểu Hiểu, ngươi đã bỏ bữa trưa rồi, ít nhất cũng phải ăn tối a!”
Hạ Trọng Hiểu ngồi khoanh tay trên giường, hai chân gác lên Doraemon, trợn mắt nhìn bức tường dán đầy Doraemon. Kiên quyết không chịu khuất phục, mặc dù bụng không ngừng biểu tình đòi hỏi nàng thêm hai cái bánh rán.
Cửa phòng khóa kín nên Hạ Phượng Vũ không cách nào vào được, là sốt ruột nha đầu chỉ ăn một ít hồn đồn và mì lạnh, nếu còn không ăn cơm có khi sẽ đói chết. Hạ Tề Ngọc vỗ cửa ầm ĩ, đáp lại nàng chỉ có tiếng tru của Hạ Trọng Hiểu, kiên quyết phải học ở Nhất Phương.
“Ta nói rồi, các ngươi rút hồ sơ của ta, ta tuyệt thực đến chết. Nếu ngươi dám phá cửa, ta trực tiếp nhảy lầu, các ngươi vĩnh viễn mất đi một tiểu muội muội đáng yêu!”
“Đừng nháo nữa, Hiểu Hiểu, ngươi mở cửa đi, chúng ta thương lượng có được không?”
“Ta không nhượng bộ!!”
Nói xong liền yên lặng, không thèm đáp lại các nàng.
Hạ Ly Cơ đứng bên cạnh quan sát, dứt khoát rút điện thoại chuyển khoản cho ngốc muội muội.
Ở bên trong phòng, Hạ Trọng Hiểu nghe đinh một tiếng, vội mở điện thoại ra xem. Không ngờ nhị tỷ hào phóng chuyển cho nàng một vạn tệ, còn nhắn thêm nàng có thể mua gấu nhồi bông Doraemon phiên bản giới hạn do vừa ra mắt nửa tháng trước.
Trong lòng có chút dao động, một vạn tệ lận a a a!
Bất quá Nhất Phương và Doraemon vẫn là Nhất Phương quan trọng hơn.
Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe đinh một tiếng, là tin nhắn xác nhận đặt hàng. Đầu óc Hạ Trọng Hiểu kẹt cứng, nàng có đặt hàng sao?
Mở ra xem nội dung, kết quả bị dọa sợ điếng người, đại tỷ cư nhiên mua hẳn cho nàng một chiếc giường Doraemon được nhập khẩu từ Thổ Áo. Đinh thêm một tiếng, lại của tam tỷ, hiển nhiên con gấu Doraemon phiên bản giới hạn kia sắp được gửi về nhà.
Hạ Trọng Hiểu mím môi thành một đường, dứt khoát nhét điện thoại dưới gối, kiên quyết không chịu thỏa hiệp.
Ba người ở ngoài dùng đủ trò vẫn không khiến tiểu ngốc muội mở cửa, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, đầu óc đặc quyện như hồ dán vô pháp nghĩ thông. Vì cái gì phải kiên quyết vào Nhất Phương như vậy? Cao trung không thiếu, vào Nhất Phương hay cao trung khác cách biệt chỉ có điểm số mà thôi.
“Vẫn chưa ra sao?”
Nhận được cái lắc đầu, Hạ Vũ Thần lo lắng đi đi lại lại trên hành lang, nhìn vào cánh cửa dán đầy Doraemon vẫn đang đóng kín. Nàng và lão bà chỉ có một khôn trạch này thôi, lão bà mất đi, chỉ có thể dựa vào tiểu nha đầu này làm liều thuốc an ủi. Nếu bây giờ Hạ Trọng Hiểu xảy ra chuyện gì nàng biết ăn nói thế nào với lão bà đã mất đây?
“Được rồi, được rồi, đa đáp ứng ngươi là được rồi, mau mau ra ăn cơm đi.”
“Đa!” Hạ Ly Cơ tức giận đánh gãy lời đa đa: “Ngươi đáp ứng nàng sau này xảy ra bất trắc gì ai chịu trách nhiệm?”
“Trước mắt vẫn phải dỗ dành đã, cứng đối cứng với nàng có ích gì?”
Hạ Phượng Vũ gật đầu đồng tình, các nàng làm hết cách tiểu nha đầu vẫn uy vũ bất khuất, vậy thì tạm thời giả vờ thuận theo dỗ dành nàng nghe lời rồi mới tính tiếp.
Bốn cặp mắt đảo quanh, lặng lẽ thống nhất quyết định.
Đáng tiếc các nàng lại quá xem thường đầu óc ranh mãnh của Hạ Trọng Hiểu, đến cả thẻ căn cước nàng còn có thể làm giả vậy thì chút chuyện lừa đảo này lẽ nào nhìn không thấu?
Ngồi xếp bằng nghĩ ngợi hồi lâu, dứt khoát lấy sổ tay trên bàn hí hoáy ghi chép, dùng sức xé theo đường rãnh. Mím môi nén cười, Hạ Trọng Hiểu nhảy xuống giường, chân chưa kịp nhét vào dép lê đã di chuyển đến trước cửa, nhét tờ giấy bên dưới khe cửa.
“Các ngươi ai cũng phải kí.”
Hạ Phượng Vũ mờ mịt kéo tờ giấy ra xem, cư nhiên nha đầu này lại đưa các nàng giấy bảo chứng!?
Cái gì gọi là giấy bảo chứng a?
Hạ Trọng Hiểu dựa người sát vào cửa, lớn tiếng nói vọng ra: “Đa đã nói đáp ứng ta đến Nhất Phương, cho nên các ngươi phải kí vào giấy bảo chứng này để khi ta mở cửa ra các ngươi không lật lọng thay đổi quyết định!”
Bốn đôi mắt liếc nhau, quả nhiên tiểu hồ ly, lừa không được nha đầu này!
“Kí cái này ngươi sẽ ra ăn cơm?”
“Tất nhiên.”
Nàng đói bụng sắp chết đến nơi rồi, còn không ăn sẽ thật sự chết đói!
“Hảo, hảo, kí cho ngươi.”
Dù sao chỉ có một khôn trạch này, Hạ Vũ Thần nhượng bộ một bước, tìm bút kí vào giấy bảo chứng. Ba tỷ muội khuyên không được, cũng theo đa đa đặt bút kí, đôi lúc xúc động muốn xé bức bảo chứng giấy này, bất quá lại sợ nha đầu kia nghĩ không thông nhảy lầu chết.
“Bọn ta kí xong, để ở khe cửa.”
Hạ Trọng Hiểu hí hửng rút giấy ra xem, quả nhiên đã kí đủ, đảo mắt khắp phòng tìm chỗ giấu giấy bảo chứng này. Loay hoay một chốc mới đem giấy bảo chứng nhét vào sách giáo khoa cất lại lên kệ, tiện thể nhét hai chân vào trong dép lê, hoan hỉ đẩy cửa ra ngoài ăn cơm tối.
Vừa đẩy cửa bắt gặp đầu tiên chính là vẻ mặt bất mãn của nhị tỷ, nàng không nói không rằng xoay người bỏ đi. Âm thầm thè lưỡi cười trừ, bắt lấy cánh tay đa đa, giở ra tuyệt chiêu làm nũng thần công.
“Ngươi không nghe lời, chịu ủy khuất đừng than thở trước mặt ta.”
“Đa~”
“Ăn cơm.”
Ồn ồn ào ào một hồi cũng giải quyết xong cơm tối, Hạ Trọng Hiểu lợi dụng thân hình bé nhỏ trốn vào phòng của tỷ tỷ các nàng, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên giường chơi điện thoại. Vào được Nhất Phương là bước đầu, tiếp theo phải thuyết phục tỷ tỷ bảo hộ nàng bình an vượt qua ba năm cao trung. Ngoài mặt tỏ vẻ bình thản bao nhiêu trong lòng càng hoảng hốt bấy nhiêu, nàng một khôn trạch vào trường học toàn càn nguyên, đây chính là biết trong rượu có độc còn cố tính uống.
Nhị tỷ Hạ Ly Cơ đẩy cửa vào phòng trước, thấy Hạ Trọng Hiểu ngồi trên giường cũng không lộ ra biểu tình gì, xoay người vào nhà vệ sinh tắm rửa.
“Chị ba.”
Không có tiếng hồi đáp.
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi dài cả tấc, duỗi thẳng chân đạp lên giường hai cái, dám không trả lời nàng?
“Không về phòng của ngươi ở đây làm gì?”
Nhà tuy lớn nhưng chỉ có ba phòng, phòng lớn nhất dành cho khôn trạch là nàng, đa đa một mình chiếm lấy một phòng, ba tỷ muội càn nguyên tất nhiên phải ở chung một phòng. Bất quá chưa từng nghe ba người than phiền chung phòng thiếu riêng tư, sẵn sàng nhường phòng tốt nhất cho Hạ Trọng Hiểu.
“Chị hai không đi làm thêm sao?”
“Buổi sáng.”
Hạ Phượng Vũ vặn tay nắm cửa, phát hiện bị khóa, đoán ra Hạ Ly Cơ đang đóng chiếm bên trong. Bất đắc dĩ kéo ghế ngồi trước giường ngủ, đối diện với gương mặt giả vờ vô tội của Hạ Trọng Hiểu.
“Đáp ứng cũng đáp ứng rồi, còn làm nũng cái gì?”
“Ta biết tỷ tỷ các ngươi thương ta nhất, không dám yêu cầu thêm nha.”
“Ha, ngươi thì biết cái gì?” Hạ Tề Ngọc bước vào phòng, ném cho Hạ Trọng Hiểu ánh nhìn khinh bỉ: “Một nháo, hai cũng nháo, ta còn đợi chưa xem được ngươi nhảy lầu.”
“Hạ Tề Ngọc!”
“Đừng nháo.”
Hạ Phượng Vũ liếc mắt cảnh cáo, quay sang Hạ Trọng Hiểu, giọng điệu biến trở về ôn hòa: “Vào Nhất Phương ngươi dự tính tiếp theo sẽ thế nào?”
“Ta nhất định chăm chỉ học hành đỗ vào cao học danh tiếng, nhưng vẫn phải phiền ngươi, chị hai, các ngươi nhất định phải chiếu cố cô em gái đáng yêu này a.”
“Ngươi tự luyến thành quen sao?” Hạ Tề Ngọc xoa hốc mắt tựa hồ đã buồn ngủ, dáng vẻ mười phần lười nhác: “Chiếu cố ngươi? Nằm mộng đi.”
“Cũng không nhờ vả ngươi, đồ xấu xa!”
Hạ Phượng Vũ lần thứ bao nhiêu liếc mắt hùng muội muội còn chẳng nhớ, vuốt vuốt lưng tiểu khôn trạch dỗ dành, tránh các nàng cãi nhau lại phải tốn một đống tiền dỗ nín nha đầu.
Ôm ngực nén giận thở hổn hển, nếu bây giờ có gậy như ý trong tay Hạ Trọng Hiểu nàng nhất định liều chết với Hạ Tề Ngọc!
“Chiếu cố tất nhiên sẽ chiếu cố, nhưng ngươi nhất định phải hứa với chị hai, làm gì nói gì đều nghe theo Tề Ngọc nàng. Bản thân ngươi là khôn trạch, học tập ở nơi toàn là càn nguyên rất nguy hiểm, để bọn họ phát hiện thân phận ngươi nhẹ thì đuổi học còn nặng hơn…”
Nói một nửa, chị hai dừng lại, dùng ánh mắt đầy vẻ lo ngại nhìn chằm chằm Hạ Trọng Hiểu. Bản thân nàng hiểu rõ ý tứ trong đôi mắt kia, cũng đoán được kết cục của bản thân nếu để lộ thân phận, cho nên không chút do dự gật đầu đáp ứng.
“Chị hai, ngươi cũng sẽ đi xem ta đúng không?”
“Tất nhiên, để ngươi học ở Nhất Phương ta không an tâm.” Hạ Phượng Vũ xoa xoa hai gò má đầy thịt của nàng: “Ta, Ly Cơ, Tề Ngọc đều sẽ đến xem ngươi, tùy thời bảo hộ ngươi.”
“Chị hai ngươi đối ta thật tốt nha!”
Hạ Tề Ngọc khoanh tay dựa lưng vào tường, tầm mắt trên mũi dép lê, hoàn toàn không phản ứng với lời chị hai nói. Cũng có thể xem là âm thầm đáp ứng, tuy thường xuyên tìm trò ức hiếp tiểu muội muội nhưng trong lòng vẫn rất để tâm an nguy của nàng.
Trong