Nhưng an tĩnh không đến hai phút tay lại bị nắm chặt hơn, bạn cùng bàn có vẻ không vui khi bị nàng vứt bỏ, trên mặt biểu lộ vẻ chán chường thất vọng.
“Hiểu Hiểu.”
“Hửm?”
“Ngươi thích người khác sao?”
“Không có.”
Uy Tử Cầm nghi hoặc nheo mắt: “Vậy ngươi không có lý do nào cự tuyệt ta.”
“Rõ ràng đây là hai chuyện khác nhau mà.” Hạ Trọng Hiểu kích động suýt chút ấn đầu bạn cùng bàn xuống ghế: “Ta không thích người khác cũng không có nghĩa sẽ thích ngươi.”
“Thật sao?”
Còn chưa kịp mở miệng phản biện thì Uy Tử Cầm đã xoay người chống tay xuống ghế, mặt đối mặt, tóc dài kim sắc lần lượt rơi xuống phất qua chóp mũi. Hạ Trọng Hiểu bất khả tư nghị mở to mắt nhìn, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch dội vang.
“N-Ngươi muốn làm gì?”
“Nhắm mắt lại đi.”
Hạ Trọng Hiểu cảnh giác nâng tay che chắn trước ngực: “Không được, nhắm mắt ngươi động tay động chân thì sao?”
“Nếu không nhắm mắt ta sẽ hôn ngươi.”
Nói dứt câu Uy Tử Cầm liền hạ thấp người xuống, Hạ Trọng Hiểu hoảng loạn nhắm chặt mắt lại, căng thẳng không biết bạch kim cận vệ muốn làm cái gì. Cảm thấy trên trán có chút ẩm ướt, bàn tay che chắn trước ngực cũng bị tháo xuống nằm gọn trong tay của Uy Tử Cầm. Mắt hạnh linh lung ngập nước tràn đầy nghi hoặc mở to, chỉ nhìn thấy cái cằm thon gọn trắng trẻo.
Đây là… bạn cùng bàn hôn nàng?
Lừa người!
Hạ Trọng Hiểu tức giận đẩy Uy Tử Cầm ra xa, xấu hổ đưa tay lung tung chà lên trán: “Ngươi nói ta nhắm mắt sẽ không hôn.”
“Ta có nói nhắm mắt sẽ không hôn sao?”
“N-Ngươi…”
“Khụ khụ, đồng học, điện thoại của ngươi ở đây.”
Uy Tử Cầm buồn bực liếc mắt nhìn lão bản, bất quá vẫn đến tiếp nhận điện thoại từ tay hắn, đơn giản thực hiện vài thao tác kiểm tra rồi trả tiền. Hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng điện tử đi về nhà, chuyện hôm nay đủ lấy hết sức lực của Hạ Trọng Hiểu rồi.
Đến đầu đường thì Hạ Trọng Hiểu dừng lại, đưa tay lấy balo của mình từ chỗ Uy Tử Cầm: “Ta chị không thích ta đi về với càn nguyên, cảm ơn ngươi đưa ta đến đây.”
“Chị ngươi có vẻ không muốn gả ngươi đi.”
Hạ Trọng Hiểu bật cười, đeo balo ngay ngắn rồi nói: “Trong nhà chỉ có ta là khôn trạch, chị tất nhiên không muốn ta có người yêu quá sớm. Mà thôi, ta vào nhà đây, ngươi cũng tranh thủ về biệt thự đi.”
Dứt câu, Hạ Trọng Hiểu xoay người chạy về phía nhà mình, không quên quay đầu vẫy tay tạm biệt với Uy Tử Cầm. Đem cửa đẩy mạnh ra, tháo giày cất lên kệ, Hạ Trọng Hiểu nhìn thử vào trong nhà, giờ này đa tỷ hẳn đang ở nhà mới đúng.
“Đa đa.”
Hạ Vũ Thần nghe tiếng nhi nữ gọi liền mừng rỡ chạy ra: “Ây u, ngươi nãy giờ ở đâu vậy hả? Có nghe chuyện ở tiệm bánh gần nhà chúng ta không, nghe nói là cận vệ Thổ Áo nổ súng, ngươi có ở đó hay không?”
“Ha ha…” Hạ Trọng Hiểu mắt đảo qua đảo lại tìm lời lẽ an ủi đa đa: “Ta hôm nay đi chơi với Mao Mao mà, không có biết chuyện gì cả.”
Nghe vậy Hạ Vũ Thần mới thở hắt ra, đi gọi điện cho ba đứa con gái đang trên đường tìm kiến ấu muội mau chóng về nhà. Đại khái mọi người đều bị tin tức trên TV dọa sợ, cho rằng Hạ Trọng Hiểu ở trong tiệm bánh đó mới lên đồn tìm thử mới phát hiện nàng hoàn toàn không xuất hiện ở đó.
Chống đỡ tra hỏi của đa tỷ, cũng may là nàng bám víu được Uy Tử Cầm mới không phải lên đồn phối hợp điều tra, bằng không đa đa sẽ đem nàng nhốt ở trong nhà không cho đi đâu nữa.
Hạ Trọng Hiểu mang bữa xế lên lầu vừa ăn vừa làm bài tập, nào ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy một người nữa xuất hiện trong phòng. Liều mạng đem cửa đóng lại, khẩn trương nhìn về phía bạn cùng bàn đang nhàn nhã ngồi trên bàn học của nàng nghịch phá.
“Ngươi sao lại leo lên phòng của ta nữa vậy?”
Uy Tử Cầm đáng thương chớp mắt: “Ta cảm thấy lo lắng.”
Hạ Trọng Hiểu bưng dĩa hoa quả đặt lên bàn, kéo ghế ngồi xuống nhìn bạch kim cận vệ vẫn vắt vẻo trên bàn học: “Ngươi lo lắng cái gì?”
“Ban nãy hình như dọa sợ ngươi rồi?”
Nhớ đến chuyện ở tiệm bánh, Hạ Trọng Hiểu lập tức rùng mình, bên tai vẫn còn vang lên tiếng súng, nháy mắt mặt bánh bao chuyển thành trắng bệch. Nuốt một ngụm nước bọt hòa hoãn tâm tình, trừng mắt với Uy Tử Cầm, người này dám nói với nàng kia là súng giả.
“Ngươi đừng nói nữa, ta tim vẫn đang đập binh binh đây.”
Uy Tử Cầm thật sự chột dạ rồi, không nghĩ chỉ một phát súng lại khiến bạn cùng bạn sợ hãi đến bài xích, thảo nào ban nãy ở cửa hàng điện tử một mực né tránh nàng. Nghe nói khôn trạch rất ghét bạo lực, mặc dù hưởng thụ chiến đấu tin tức tố để phân loại đẳng cấp càn nguyên nhưng không hề thích tiếp thu thứ vũ khí mang tính sát thương cao.
Ban nãy cảnh nàng cầm súng hẳn là dọa bạn cùng bàn sợ hãi không muốn thân cận nữa.
“Hiểu Hiểu, cái này không phải ta cố ý đâu. Ban nãy ngươi bị hắn khống chế, ta lúc đó chỉ nghĩ mau chóng cứu ngươi ra nên mới dùng đến súng, ngươi tuyệt đối không được chán ghét ta.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, ghim một miếng táo cho vào miệng: “Ngươi từng nói với ta đó là súng giả, ta một mực tin ngươi cầm trên tay là đồ giả, đến lúc ngươi nổ súng có biết ta sợ đến mức nào không? Càn nguyên các ngươi không nói một tiếng đã nổ súng, ta còn sợ mình sắp chết đến nơi rồi.”
“Ta thật sự…”
Lúc này cảm thấy dù có một trăm cái miệng cũng không thể biện minh, phát súng kia cũng nổ rồi không thể quay lại được nữa.
“Càn nguyên dùng đến vũ lực mục đích chỉ để bảo vệ người mình yêu quý.”
Câu nói này có khác gì tỏ tình đâu chứ?
Hạ Trọng Hiểu nghẹn miếng táo, vỗ ngực ho mấy tiếng: “Ngươi nói lung tung cái gì đấy!”
“Ta nói là sự thật, khi đó ta một mực chỉ nghĩ bảo vệ ngươi, phát súng kia bắn ra ta còn phải chịu kỉ luật nữa.”
Tâm tình căng thẳng của Hạ Trọng Hiểu tức khắc được xoa dịu, nói đi cũng phải nói lại, Uy Tử Cầm hành động liều lĩnh như vậy cũng chỉ để giải cứu nàng. Bây giờ biết được bạch kim cận vệ sẽ bị phạt, trong lòng nhức nhói một trận, chủ động mở miệng hòa giải.
“Lần này ta đúng là bị ngươi dọa rồi, sau này không được hành động như vậy nữa. Đợi một chút bảo an sẽ xuất hiện giúp ta, ngươi rút súng ra không chỉ bị phạt còn khiến mọi người thêm hoảng loạn.”
“Ngươi gặp nguy hiểm ta còn quan tâm đến chuyện bị phạt sao?”
Trong tâm như được rót mật, Hạ Trọng Hiểu cúi đầu cười trộm, cảm giác bản thân là tiểu công chúa được một bạch kim cận vệ đặc biệt lợi hại ra sức bảo vệ nàng. Tâm tình thiếu nữ đều bị mấy lời đường mật này làm cho tan chảy, đáng ghét, miệng lưỡi bạn cùng bàn đúng là đáng sợ.
“Hiểu Hiểu.” Uy Tử Cầm nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Trọng Hiểu, phát hiện hai má bánh bao đều đã ửng đỏ, càng thêm nhu tình mở miệng: “Đừng sợ hãi ta, ta vũ lực chỉ hướng đến ngoại nhân sẽ không tổn thương ngươi.”
Hạ Trọng Hiểu mím mím môi, ngại ngùng gật đầu.
“Hiểu Hiểu!”
Là tiếng của đa đa.
Vội vàng kéo Uy Tử Cầm về giường, đem chăn che kín người đối phương, Hạ Trọng Hiểu lóng nga lóng ngóng chạy ra mở cửa cho đa đa. Uy đồng học chưa kịp hiểu gì đã nằm gọn trên giường, trước mặt là tấm chăn Doraemon phảng phất mùi hương đặc trưng của bạn cùng bàn. Tham lam hít lại hít, quả nhiên rất thơm, chỉ muốn ở trong này cả đời không chui ra nữa.
“Đa?”
“Ngươi đang học bài sao?”
Tóc mái bị đa đa vén cao kiểm tra vết bầm lần trước, sau đó lại kéo tay áo ngủ xem vết thương tỷ muội họ Lưu gây ra, trên da thịt trắng trẻo như sương như tuyết vẫn còn lộ rõ dấu móng tay đỏ sẫm. Hạ Vũ Thần mở nắp hộp thuốc thoa lên cánh tay nàng, vừa thoa vừa xoa bóp, đã qua một ngày vẫn không thấy có tiến triển gì.
“Đa, đau.” Hạ Trọng Hiểu suýt xoa nhón chân, mặt nhỏ phụng phịu: “Đừng thoa nữa, cái này rát muốn chết.”
“Cho ngươi càn rỡ, đã nói không được tranh chấp với người khác mà vẫn cứng đầu không nghe. Bị hai cái cùng nghi kia làm bị thương vẫn chưa biết sợ, Doraemon đó đa mua thêm cho ngươi không được sao mà phải tranh với các nàng?”
Hạ Trọng Hiểu đau đến ứa nước mặt, gian nan tháo tay đa đa ra sức thổi phù phù vào chỗ vừa thoa thuốc.
“Học bài đi, tối lại thoa một lần nữa.”
Bất mãn chun mũi, nhưng không dám lên tiếng chống đối, đợi đa đa đi rồi mới đem cửa đóng lại cẩn thận. Quay đầu thì thấy bạn cùng bàn nằm bất động trên giường, không phải là ngộp chết rồi đi?
Ba bước biến hai chạy đến kéo chăn ra, nhưng Uy Tử Cầm lại sống chết không chịu thả tay, tự cuốn mình thành sushi lăn đến một góc khác.
“Này, ngươi muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.”
Uy Tử Cầm miễn cưỡng tháo chăn xuống để lộ đầu tóc bạch kim: “Ngươi giường rất thơm, có thể cho ta mang một món đi không?”
Hạ Trọng Hiểu khóe môi kịch liệt rút trừu, dứt khoát đuổi Uy Tử Cầm ra khỏi giường của mình. Bất quá lại chậm một bước, con Doraemon trên giường đã bị bạn cùng bàn đoạt đi, đây là con đêm nàng nàng cũng ôm ngủ.
“Ngươi trả cho ta!”
“Ta mua cái khác cho ngươi, cái này cho ta đi.”
“Không được, cái này tối ta ôm ngủ, ngươi lấy con khác.”
Khóe môi kéo lên cao, Uy Tử Cầm vén áo nhét Doraemon vào người, dùng giọng điệu đáng ăn đòn lên tiếng: “Đến, lấy đi.”
“Ngươi…”
Hạ Trọng Hiểu vừa thẹn vừa giận, người này lẽ nào muốn nàng vạch áo lấy lại Doraemon sao?
Còn tính mở miệng trêu chọc thêm mấy câu thì phát hiện tay Hạ Trọng Hiểu bôi đầy cao thuốc vàng vàng cam cam, hai chân mày thanh tú tức thì nhíu chặt, chuẩn xác bắt lấy tay nàng.
“Ngươi tay làm sao vậy?”
Nương theo tầm nhìn của