Mãi đến lúc này trong đầu của Hạ Trọng Hiểu duy nhất một suy nghĩ, Thổ Áo công chúa liệu có giống Doraemon không?
Cửa xoạch một tiếng được đẩy ra, đi đầu là một cô gái tóc vàng, đuôi tóc uốn xoăn kỹ lưỡng. Gương mặt hồng nhuận nhưng có điểm gầy, khóe mắt phượng cong cong, gặp ai cũng đều cong môi mỉm cười, dáng vẻ đặc biệt nhu thuận khác hẳn với những càn nguyên khác.
“Là công chúa sao?”
Kim Nhuận Ngọc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Cô gái tóc vàng bước vào xong, theo sau còn có một đám cận vệ theo hầu, dẫn đầu là một cô gái tóc bạch kim khác, trên mặt lộ rõ vẻ uể oải giống như vừa được lôi từ trên giường dậy. Dựa theo quần áo, cô gái bạch kim kia mặc chính là quân phục của Thổ Áo đế quốc, rất có thể là cận vệ của công chúa Thổ Áo.
Không ngoài dự đoán, cô gái tóc vàng cười rất dịu dàng kia chính là công chúa, lưu loát dùng tiếng Cáp Á Lợi chào hỏi.
“Ta gọi Lạc Uyển, Thổ Áo công chúa, mong mọi người giúp đỡ.”
Bạch kim cô nương vẫn còn đang ngái ngủ, bị hộ vệ thô lỗ thúc vào cánh tay một cái, mở đôi mắt tròn xoe nhìn khắp nơi mới phát hiện mình đang đứng trong học đường.
“T-Ta là Uy Tử Cầm, Thổ Áo cận vệ hoàng gia.”
Hạ Trọng Hiểu chẹp chẹp miệng, quả nhiên hoàng thất công chúa có khác, đi học cũng mang theo cận vệ.
Làm xong nghi thức chào hỏi, công chúa cùng cận vệ quay về chỗ ngồi, còn đám hộ vệ hoàng gia kia thì đứng gác ngoài cửa lớp. Mọi người đều bị khí thế này dọa cho hô hấp không đều, một cỗ cảm giác áp bức đè nén, khiến ai nấy đều mất tinh thần không nghe được lão sư nói cái gì.
Công chúa Thổ Áo Lạc Uyển loay hoay tìm một chỗ, chỉ còn vị trí bên cạnh Hạ Trọng Hiểu và góc phía trên là còn trống chỗ. Không để công chúa tìm chỗ ngồi trước, bạch kim cận vệ đã đặt balo ngồi ngay bên cạnh Hạ Trọng Hiểu, lười nhác gục đầu lên bàn ngủ nướng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Đây là loại cận vệ gì đây?
Lạc Uyển bất đắc dĩ chuyển sang ngồi phía trước, đồng học bên cạnh liền tự giác di chuyển ra chỗ khác ngồi, để nàng một mình một lãnh địa. Đột nhiên Hạ Trọng Hiểu phát giác công chúa điện hạ đang thất vọng, có lẽ là vì đồng học đột nhiên vứt bỏ khiến nàng trong lòng có chút chơi vơi.
“Công chúa điện hạ, ngài có bút không?”
Câu chào hỏi đồng học mới này dùng bao nhiêu lần cũng không cũ.
Lạc Uyển kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy là một tiểu càn nguyên hai má hồng nhuận nhưng môi nhợt nhạt trắng bệt giống như là bị bệnh. Đây là lần đầu có người chủ động chào hỏi, Lạc Uyển lập tức lấy lại tinh thần, cong mắt phượng cười đến xung quanh đều sáng lấp lánh.
“Ta không có bút, ngươi có không?”
“Có nha!” Hạ Trọng Hiểu lấy trong bóp viết Doraemon lấy ra một cây viết Doraemon khác đưa cho nàng: “Công chúa, của ngài.”
“Ta cũng không có bút.”
Tiếng ngái ngủ vừa dứt, bút trong bóp viết của Hạ Trọng Hiểu mất thêm một cái.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Ngươi là cận vệ hoàng gia Thổ Áo chứ không phải nãi nãi của ta a!
Hung hăng đoạt lại bút trên tay Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu thô lỗ đẩy cánh tay nàng ra, chỉ vào mặt bàn mà nhe nanh múa vuốt đe dọa.
“Nghe rõ đây, bàn này sáu phần của ta bốn phần của ngươi.”
Uy Tử Cầm nghe mấy lời dọa nạt này liền tỉnh ngủ phân nửa, hồ đồ nhìn theo đường vẽ bằng ngón tay của Hạ Trọng Hiểu, vẻ mặt hiển nhiên rất không hài lòng với việc phân chia này.
“Vì cái gì ta chỉ có bốn phần?”
Giọng nói mang theo khẩu ngữ Thổ Áo, phát âm không quá chuẩn nhưng vẫn nghe hiểu được ý tứ đối phương muốn truyền đạt.
“Vì ngươi đến trễ hơn ta, nếu ngươi đến sớm ngồi trước ở đây, ta sẵn sàng cho ngươi bảy phần bàn nha.”
Uy Tử Cầm hai chân mày thoáng nhíu, suy nghĩ một hồi, quả nhiên không cách nào quay lại thời gian trước đây để giành bàn. Đôi đồng tử thuần đen ánh chút kim sắc lóe lên như đao kiếm, buồn bực thu cánh tay của mình, gối đầu lên balo tiếp tục ngủ.
Hạ Trọng Hiểu thỏa mãn kéo khóe môi, cận vệ hoàng gia cũng phải nhường bàn cho nàng nha!
Trên bục giảng, lão sư huyên thuyên rất lâu rồi chốt lại một câu: “Buổi đầu chào hỏi, kết thật nhiều bạn cùng nhau phấn đấu đỗ cao khảo.”
Tất cả học sinh đồng loạt đứng dậy, đợi lão sư rời đi thì một đám càn nguyên chạy đến trước bàn của công chúa điện hạ, vây quanh nàng giống như xem triển lãm thú lạ. Mà công chúa cũng rất hòa nhã, liên tục cong mắt cười, ai hỏi gì đều rành mạch dùng từ ngữ Cáp Á Lợi đáp lại.
Hạ Trọng Hiểu bị một đám càn nguyên chen đến không thở nổi, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, đám hộ vệ hoàng gia cư nhiên không vào trong hộ giá a?
Nhưng nghĩ lại màn chen lấn chết người này cũng chỉ đơn thuần là bằng hữu chào hảo, nếu xông vào cản trở lại thành người Thổ Áo quá cảnh giác, xem học sinh thành sát thủ mà công kích.
Đảo mắt nhìn qua bên cạnh, cận vệ hoàng gia lại bình thản đi ngủ, đây là đạo lý gì a?
“Này, Uy đồng học.” Hạ Trọng Hiểu dùng ngón tay chọt vào cánh tay Uy Tử Cầm, đè thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi xem công chúa điện hạ bị vây thành như vậy, hoàng gia cận vệ không làm gì sao?”
Ngẩng đầu quan sát tình huống, quả nhiên công chúa đang bị càn nguyên vây quanh, đồng thời phát giác trách nhiệm của một cận vệ hoàng gia. Uy Tử Cầm không nói không rằng đứng dậy vung tay đẩy mạnh đám càn nguyên đang chen lấn, hai cánh tay trắng nõn không xương vươn ra, không ai nghĩ khí lực nàng lại lớn như vậy.
Đám đông chen lấn bị đẩy lùi, Hạ Trọng Hiểu cuối cùng cũng có thể hít thở a!
“Công chúa điện hạ không sao chứ?”
Lạc Uyển đối với việc bị vây quanh có chút không vui, nhưng lại không tiện đuổi người, nghe thấy câu hỏi của Uy Tử Cầm liền cong mắt gật đầu ý bảo vô sự.
Càn nguyên vây xem tự động tản bớt ra, quây quần thành nhóm lớn nhóm nhỏ, hoàn toàn không có ai muốn cùng công chúa thành một nhóm. Đây cũng dễ hiểu, ban nãy tuy công chúa Thổ Áo tính tình phóng khoáng, niềm nở nhưng dù sao cũng là nhất quốc công chúa, vừa đến gần đã xuất hiện một cận vệ khí tức sát phạt đẩy lùi toàn bộ kẻ vây quanh xem náo nhiệt. Mọi người tự khắc biết khó mà lui, tránh xảy ra sơ suất gì lại phải trực tiếp xung động với cận vệ hoàng gia Thổ Áo.
Uy Tử Cầm không còn việc làm thì quay trở về chỗ ngồi, đảo mắt nhìn qua, tỉ mỉ đánh giá người ngồi bên cạnh mình. Là tiểu càn nguyên giành bàn có giọng nói rất dễ nghe, nhưng tính tình thật sự quá tồi, cứ như vậy cướp bút từ tay nàng.
“Nhìn cái gì?” Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, hừ hừ nói: “Ta nhắc nhở ngươi bảo vệ công chúa, ngươi còn phải cảm ơn ta nữa đây.”
“Tên gì?” Uy Tử Cầm liễm mắt, một tay chống lên mặt bàn, tay kia gõ nhịp trên bàn của Kim Nhuận Ngọc: “Càn nguyên Cáp Á Lợi đều béo như vậy sao?”
Kim Nhuận Ngọc: “Phốc!”
Hạ Trọng Hiểu quay ngoắc liếc bằng hữu vừa kết giao một cái, rồi lại nhìn Uy Tử Cầm, lửa giận trực tiếp xông thẳng lên não bộ.
“Cái gì béo? Ta mặt phúng phính một chút thôi, hoàn toàn không có béo.”
Nói xong còn đưa tay ra, kéo tay áo