Mười giờ hạng mục chạy tiếp sức bắt đầu, Hạ Trọng Hiểu đứng ở cuối đường, đội bên cạnh cũng là một càn nguyên dáng người nhỏ nhắn. Nhưng dù có nhỏ nhắn đến đâu không thể bì được thể trạng của khôn trạch, đứng bên cạnh nàng càn nguyên kia liền trở thành đại lực sĩ.
Tiếng còi vang lên, hai đồng học lập tức tăng nhanh tốc độ, Lạc Uyển rất nhanh bỏ xa đồng học lớp bốn một khoảng lớn. Giao gậy cho Kim Nhuận Ngọc, dùng hết sức lực chạy về phía trước, đường chạy khoảng hai mươi mét.
Nhưng đến nam càn nguyên thứ tư thì xảy ra vấn đề, đôi giày hắn đang mang đột nhiên bung dây, khiến bước chạy có chút loạng choạng rồi té ngã. Lúc đứng dậy chạy tiếp đã bị đối thủ bỏ xa, cắn răng cố sức nén vết thương trên đầu gối chạy về phía Uy Tử Cầm.
Vừa nhận gậy, Uy Tử Cầm xoay người chạy về cuối đường có Hạ Trọng Hiểu đang đứng đợi. Tốc độ rất nhanh, từ từ rút ngắn khoảng cách với càn nguyên đội đối thủ. Lúc chạy đến cuối đường thì hai đội cùng chạy song song không phân thắng bại, bây giờ chỉ có thể trông chờ đội nào ăn được bánh quy nhanh hơn.
Hạ Trọng Hiểu theo thói quen dang tay ra, Uy Tử Cầm một phát đem nàng ôm lên cao, tốc độ nhanh hơn so với hai càn nguyên vẫn chật vật tìm cách bồng bế nhau. Tuy nhanh nhưng vẫn khó có thể ăn được bánh treo ở độ cao gần bốn mét, Hạ Trọng Hiểu hai tay quàng lên trên xà ngang, chân đạp lên vai Uy Tử Cầm mới miễn cưỡng đủ, há miệng một ngụm cắn miếng bánh quy lắc lư trên không. Hoàn thành nhiệm vụ liền nhẹ nhàng thả hai tay ra, Uy Tử Cầm chuẩn xác ôm lấy thắt lưng nàng mà an toàn tiếp đất.
Hai người phối hợp ăn ý đến khó tin, cả khán đài dường như bùng nổ, hoàn toàn quên mất đội đối thủ vẫn đang chật vật ẵm bồng nhau lên.
Nhờ cân nặng khiêm tốn của mình Hạ Trọng Hiểu giúp cho cao nhất lớp sáu giành được vị trí quán quân hạng mục chạy tiếp sức. Cùng Uy Tử Cầm và đồng đội quay về lớp học chuẩn bị cho buổi chiều thi kéo cờ, hạng mục này cần rất nhiều thể lực buộc mọi người phải ăn trưa ngay tại lớp.
Do trong đại hội học sinh không được tự ý đi lung tung nên ba vị tỷ tỷ đều phải lưu lại lớp, Hạ Trọng Hiểu được đa đa chuẩn bị sẵn cơm trưa, không quên san sẻ với bạn cùng bàn. Uy Tử Cầm sớm ném thịt viên hầm qua một bên, hài lòng hưởng thụ bữa trưa ngon lành của Hạ gia, trong đầu nghĩ sớm sớm nên đưa bạn gái về Thổ Áo.
Buổi chiều những lớp tham gia kéo cờ đều tập trung sớm mười phút trong sân, đợi ban điều hành giới thiệu sơ qua về thể lệ lập tức tiến vào trận đấu đầu tiên. Cao nhất lớp sáu bốc thăm phiếu hai, ngoan ngoãn ngồi trên khán đài quan sát mọi người thi đấu. Hạ Trọng Hiểu cùng Uy Tử Cầm ngồi cạnh nhau, lâu lâu lại nhỏ giọng bàn luận, suy nghĩ làm sao kéo hết cờ sau lưng của đối thủ.
Đương hăng say bàn luận thì nhị tỷ Hạ Ly Cơ đột nhiên xuất hiện ném cho nàng một chai sữa: “Ngươi lúc sáng quên mang theo.”
Do giờ ăn trưa có giám thị canh chừng nghiêm ngặt nên Hạ Ly Cơ chỉ có thể nhân lúc ấu muội tham gia hội thao mới đến đưa sữa.
Hạ Trọng Hiểu cảm kích gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”
Uy Tử Cầm bên cạnh học theo bạn gái: “Cảm ơn chị ba.”
Hạ Ly Cơ suýt chút nhào đến đánh cho tiểu cận vệ này một trận, dù sao giám thị cũng đang đứng quan sát, chỉ có thể trừng mắt đe dọa rồi quay về lớp của mình.
Tầm nửa tiếng thì trận đấu đầu tiên kết thúc, đội cao nhất lớp bốn thắng.
Cao nhất lớp sáu lần lượt tiến ra sân, đấu cùng cao nhất lớp năm. Chưa vào sân đã nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của Tô Vỹ Vỹ, thậm chí còn hào hứng vẫy vẫy tay gọi tên nàng giống như đã thân từ kiếp trước vậy. Tất nhiên sẽ bị Uy Tử Cầm liếc cho cháy xém mặt, Tô đồng học dũng cảm trừng mắt lại, hai bên đấu nhau không ai chịu nhường ai.
Hạ Trọng Hiểu giả mù không quan tâm đến, đợi tiếng còi phát ra liền nhảy lên lưng Uy Tử Cầm, từ từ tiến lại gần cao nhất lớp năm. Tốc độ cướp cờ của hai đội phải nói là vô cùng thê thảm, càn nguyên nhận nhiệm vụ cõng thì bước đi loạng choạng, càn nguyên được cõng càng khó khăn giữ thăng bằng. Chỉ cần nhẹ nhàng đến gần kéo lá cờ ghim sau cổ áo, Hạ Trọng Hiểu một mình tiêu diệt hơn phân nửa đối thủ, tất nhiên lớp nàng cũng bị cao nhất lớp năm xử tử không ít.
Lần thắng này không được vẻ vang cho lắm, nhưng nhìn thấy đồng học vui mừng Hạ Trọng Hiểu cũng vui vẻ theo. Hai tiếng kết thúc toàn bộ trận đấu, hạng mục kéo cờ cao nhất lớp sáu giành chiến thắng, may mắn cho nàng là Hạ Tề Ngọc không tham gia hạng mục này.
Mọi người tập trung ở trong sân đợi đại hội thể thao kết thúc mới được rời khỏi trường. Nhân lúc này Uy Tử Cầm kéo nàng vào nhà về sinh, một phát đẩy vào tường, đem gương mặt thanh tú kề sát đến mặt bánh bao phụng phịu.
Giơ ngón trỏ ngăn cản phiến môi mềm đang dán gần: “Ngươi gấp gáp cái gì? Bên ngoài còn nhiều người nhỡ bị phát hiện thì làm sao đây?”
“Nếu còn chần chờ mới dễ phát hiện.”
“Đừng mà.” Hạ Trọng Hiểu nom nóp lo lắng nhìn ra ngoài cửa: “Hay là đợi một lát nữa chúng ta ưm…”
Lời còn chưa nói xong Uy Tử Cầm đã tranh thủ hôn xuống, bàn tay đặt trên eo ra sức siết chặt, tham lam hưởng thụ vị ngọt ngào trên đầu môi. Ban đầu Hạ Trọng Hiểu còn giãy dụa, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài thì càng thêm hoảng, ngoan ngoãn đứng yên để nàng chiếm chút tiện nghi.
Oán hận trừng to mắt, khóe mắt hơi ẩm ướt, tay vung loạn muốn đẩy Uy Tử Cầm ra khỏi người mình.
Rất lâu sau mới chịu thả lỏng tay, đỡ lấy gò má bánh bao phụng phịu, hai mắt cười cong thành cầu vồng. Uy Tử Cầm thích chính là dáng vẻ này của Hạ Trọng Hiểu, rõ ràng rất tức giận nhưng không trút lên người nàng, chỉ biết oán hận trừng to hai mắt hạnh.
“Ngươi cố ý!”
“Hắc, đừng tức giận.” Ngón tay vuốt ve gò má mềm mại của bạn gái, xúc cảm tốt đến mức không nỡ rời tay: “Hiểu Hiểu, nhập xuân chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đào đi.”
“Ngắm hoa? Không được.”
Hạ Trọng Hiểu khó xử vuốt mép váy ngắn của mình: “Mùa xuân ta phải quay về quê, đến khi vào học mới quay về thành phố.”
Uy Tử Cầm khóe môi rút trừu, chưa kịp tiếp nhận hết thông tin, mờ mịt nhìn bạn gái đáng yêu trước mặt. Suốt mùa xuân sẽ không được gặp, bạn gái còn về quê, nàng làm sao chịu nổi tịch mịch a?
“Không đi có được không?”
“Vậy thì không được, ta phải về gặp gia gia nãi nãi, bọn họ đều lớn tuổi rồi. Ngươi tranh thủ mùa xuân quay về Thổ Áo thăm người nhà đi, ta nghĩ mọi ngươi đều rất nhớ ngươi.”
“Ta mới không về, gặp đa nhất định sẽ cãi nhau, hơn nữa ta cũng không muốn gặp ngoại mẫu, thấy ta nàng sẽ càm ràm rất lâu.” Uy Tử Cầm dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nghĩ đến người nhà càng thêm phiền não: “Mùa xuân này ta sẽ cùng công chúa ở lại Cáp Á Lợi, còn phải sắp xếp đi mua quà gửi về Thổ Áo.”
“Ngươi không có ý định cải thiện quan hệ với đa ngươi sao?”
“Cải thiện làm cái gì, ta cả ngày còn không gặp được hai lần, cứ xem như chưa từng có đa vậy.”
Hạ Trọng Hiểu thoáng chau mày, rất không hài lòng với thái độ này: “Nói thế nào cũng là đa của ngươi, ngươi cũng nên nói rõ suy nghĩ để cải thiện quan hệ với người nhà chứ.”
“Đừng nói đến chuyện này nữa.”
Uy Tử Cầm gác chân dài lên bồn cầu cho đỡ mỏi, nghiêng đầu rầu rĩ nhìn bạn gái đang phình má trợn mắt: “Mùa xuân này ta không thể gặp ngươi, có phải hay không nên bồi thường cho ta?”
“Được rồi, khi về ta sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi có được không?”
Áp tay lên gò má ấm nóng của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu nhu thuận mở miệng an ủi: “Đợi kết thúc kì nghỉ sẽ cùng ngươi đi ngắm hoa, yên tâm, hoa đào vẫn sẽ nở suốt đến hết mùa xuân. Chúng ta tiếp tục hẹn hò, ngươi muốn đi đâu cũng được, ta nhất định phụng bồi.”
Uy Tử Cầm thu hồi vẻ mặt chán chường, chồm người ôm chặt thắt lưng của Hạ Trọng Hiểu, đem đầu vùi vào hõm cổ nàng nũng nịu.
“Ngươi đã hứa rồi đấy, đợi kì nghỉ kết thúc phải dành hết thời gian cho ta, ta còn muốn chúng ta ra biển chơi. Nghe nói cặp đôi ở Cáp Á Lợi đều dẫn nhau ra biển, đợi mùa thu năm sau ta đưa ngươi về Thổ Áo.”
“Có phải quá gấp gáp hay không?” Nghĩ đến viễn cảnh cùng Uy Tử Cầm đến Thổ Áo, trái tim trong ngực cứ binh binh đập vang, thẹn thùng cúi đầu nhìn mũi giày: “Hay là đợi khi kì nghỉ xuân kết thúc chúng ta mới bàn đến.”
“Thôi được, theo ý ngươi vậy, ta cũng không muốn bức bách ngươi nghe theo ta.”
Uy Tử Cầm dời ngón tay đến cằm của bạn gái miết mạnh: “Trước