“Vậy ta ôm ngươi lên phao.”
Hạ Trọng Hiểu vòng tay qua cổ Uy Tử Cầm để bạn gái ôm nàng ngồi ngây ngắn trên phao con vịt, hài lòng vòng chân qua cổ vịt trôi lềnh bềnh trên mặt biển. Uy Tử Cầm đi trước kéo cổ vịt, lâu lâu nghiêng đầu nhìn bạn gái đang phấn khích vẩy hai chân dưới nước.
Đồng Kiều Mẫn khóe môi rút trừu, cầm loa phóng thanh gào rú: “Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu, các ngươi đều là càn nguyên!”
Uy Tử Cầm mờ mịt quay đầu nhìn lão sư đang tức giận giậm chân trên cát: “Lão sư phát bệnh sao? Đang yên đang lành hét cái gì?”
Có vẻ hiểu được tại sao Đồng Kiều Mẫn tức giận, Hạ Trọng Hiểu hạ thấp người nói nhỏ vào tai Uy Tử Cầm: “Nàng cho rằng ta là càn nguyên nên lo sợ chúng ta tính hướng có vấn đề.”
Nghe hiểu bạn gái nói gì, Uy Tử Cầm nhún nhún vai, tiếp tục kéo phao con vịt chở theo Hạ Trọng Hiểu đi ‘dạo’ quanh biển. Lạc Uyển bất đắc dĩ đứng ra xoa dịu lão sư đang lửa giận ngút ngàn, vì nể tình nàng mà Đồng Kiều Mẫn cũng chẳng nói gì thêm.
Ngô Mao bám người trên phao, bên cạnh là rất nhiều càn nguyên vây quanh hỏi thăm sở thích của nàng, tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý. Bất quá Ngô Mao vẫn lạnh lùng như tượng ngọc cao lãnh, tay chỉnh sửa kính mát trên mặt, tiếp tục hưởng thụ cảm giác được càn nguyên vây quanh bảo bọc. Đúng lúc nghe thấy tiếng cười giòn giã, Ngô Mao nâng mắt nhìn sang, vừa vặn thấy Hạ Trọng Hiểu cùng Uy Tử Cầm đang vẩy nước vào nhau. Tia vui vẻ hiếm hoi cũng biến mất, tháo kính mát nhét vào tay càn nguyên ở gần, xoay người đi vào bờ.
Khôn trạch thì có gì hay, chỉ biết câu dẫn càn nguyên, đáng khinh.
“Mao Mao ngươi làm sao thế? Có phải đói bụng rồi không? Chúng ta đi ăn nhé?”
Càn nguyên xem nàng như đại minh tinh mà xum xoe hộ tống, còn sợ cát trên bờ biển quá nóng làm bỏng chân nàng.
Hạ Trọng Hiểu quay đầu nhìn thử, thấy Ngô Mao bỏ lên bờ có chút hiếu kì, không giống như đang bị bệnh lắm. Còn đương miên man suy nghĩ lại bị Uy Tử Cầm hất nước vào mặt, Hạ Trọng Hiểu nghiến chặt răng, câu cổ vịt con đáng thương đuổi theo hất nước đối phương.
Phía bên này Kim Nhuận Ngọc thấy Ngô Mao quá khó hầu hạ đành từ bỏ quay lại chỗ Hạ Trọng Hiểu, trong tay ôm theo một quả bóng nhựa lớn.
“Tử Cầm!”
Chỉ kịp thấy một thứ màu đỏ lóe lên, Uy Tử Cầm dễ dàng đó nhận, hài lòng vỗ vào mặt quả bóng hai cái. Kim Nhuận Ngọc chạy nhanh xuống chỗ các nàng, muốn chơi ném bóng lại không đủ người, đành ngược lên bờ gọi thêm Lạc Uyển cùng chơi.
Uy Tử Cầm thuận thủy thôi chu cùng đội với bạn gái, dứt khoát ném một cú, Kim Nhuận Ngọc khó khăn chạy trên nước để đuổi theo quả bóng. Lần thứ hai đến lượt Lạc Uyển ném, Hạ Trọng Hiểu với chiều cao khiêm tốn tất nhiên không thể đón được, nhìn ba càn nguyên xấu xa khi dễ nàng cố tình đem bóng ném cao.
Hạ Trọng Hiểu nổi giận nắm cổ phao vịt ném về phía Kim Nhuận Ngọc và Lạc Uyển, tranh thủ chạy đến cướp bóng trên tay hai người.
“Các ngươi dám ném cao hơn ta!” Nói xong liền ném mạnh bóng vào người hai càn nguyên xấu xa, lửa giận phừng phừng cháy trên đỉnh đầu: “Ta cũng có thể ném rất cao đó!”
Kim Nhuận Ngọc cười đến không thở nổi, tay quắp cổ phao con vịt bám víu: “Ta cười chết mất, há há, Hiểu Hiểu nàng nói nàng ném cao! Không được rồi bụng ta đau quá đi, nàng ném bóng còn chưa qua đầu chúng ta nữa.”
Hạ Trọng Hiểu mặt nhỏ đỏ bừng bừng, thẹn quá hóa giận chạy đến đánh liên tục vào người Kim Nhuận Ngọc: “Ngươi đi chết đi!!”
Lần này Kim Nhuận Ngọc thật sự ăn đau, ôm đầu chạy ra sau lưng Lạc Uyển, kết quả vẫn bị Hạ Trọng Hiểu đánh đến kêu cha gọi mẹ. Uy Tử Cầm bước đến ôm lấy thắt lưng bạn gái xốc lên, nào ngờ hai chân nàng vung vẩy hướng về phía Kim Nhuận Ngọc mà đá.
“Đánh chết ngươi! Dám khi dễ ta!”
“Hiểu Hiểu tha mạng!”
Kim Nhuận Ngọc khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của Hạ Trọng Hiểu, âm thầm suýt xoa, có cùng nghi nào khí lực lớn như vậy a?
Hạ Trọng Hiểu bị ôm lên không thể đánh người được, hung dữ quay sang choàng cổ Uy Tử Cầm kéo xuống: “Ngươi cũng vậy! Đáng ghét! Ta muốn chia tay!!”
Uy Tử Cầm ha hả cười lớn, nương theo lực tay của Hạ Trọng Hiểu, một tay đỡ sau tuyến thể của nàng: “Ngươi còn giãy dụa nữa ta sẽ đỡ không được đến lúc đó cả hai chúng ta sẽ cùng nhau rơi xuống biển, không biết chừng bên dưới còn có cá mập.”
Quả nhiên bạn gái đang giãy dụa tức thì cứng đờ: “C-Cá mập sao?”
Thiên a, không phải chứ?
Lạc Uyển rất không đúng lúc mở miệng phủ định: “Tư Nam Hải không có cá mập.”
“Ngươi lừa ta!!” Hạ Trọng Hiểu đỉnh đầu bốc khói ngùn ngụt, chuẩn xác câu chặt cổ Uy Tử Cầm kéo mạnh xuống: “Ta cùng ngươi đồng quy vu tận! Đồ xấu xa!!”
Uy Tử Cầm càng cười lợi hại hơn nữa, dùng sức xốc người Hạ Trọng Hiểu lên đặt ngay ngắn trên phao con vịt: “Đừng tức giận, cho ngươi hôn hai cái đền bù.”
“Ta mới không thèm!” Hạ Trọng Hiểu lung tung vén mớ tóc ướt sũng ra sau, đá nước vào người Uy Tử Cầm: “Đáng ghét!”
Lạc Uyển chậm rãi bơi đến chỗ các nàng, uyển chuyển mở miệng: “Bọn ta không cố ý, Hiểu Hiểu ngươi đừng tức giận.”
Hạ Trọng Hiểu khoanh tay trước ngực, dáng vẻ muốn nói ta đây không dễ thỏa hiệp!
Uy mặt dày cố ý dán sát người đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu, lén lút vòng tay ôm lấy thắt lưng mềm mại: “Hiểu Hiểu giận dỗi sẽ không đáng yêu nữa.”
Hạ Trọng Hiểu liếc mắt, hừ hừ hai tiếng: “Các ngươi cố tình ném bóng cao, ta không biết, các ngươi phải làm gì đó để ta hết giận.”
Một thân mao bệnh công chúa không được dỗ dành sẽ phát tác, trong từ điển của Hạ Trọng Hiểu không có hai từ thoái nhượng. Hai chân quắp qua cổ phao con vịt tự do trôi xa, Uy Tử Cầm phải dang tay kéo trở về kẻo trôi mất bạn gái của mình.
“Để ta.” Uy Tử Cầm xấu xe kéo sát phao con vịt về phía nàng: “Thân thể của ta trao hết cho ngươi tùy ý định đoạt nha.”
Làm động tác nôn mửa, Hạ Trọng Hiểu đem mặt Uy Tử Cầm đẩy ra xa: “Hắc! Ngươi thân thể ta mới không cần!”
Kim Nhuận Ngọc lách người xen giữa cả hai, tưởng tượng có bàn mà khoanh tay chống cằm: “Vậy để ta hy sinh vậy, các ngươi không cần cảm ơn.”
Hạ Trọng Hiểu cười suýt ngã rớt xuống phao con vịt, ghê tởm, ai cần thân thể các ngươi chứ?!
Kết cục không nói cũng biết, Kim Nhuận Ngọc bị Uy Tử Cầm đạp văng qua một bên, tiếp tục dụ dỗ bạn gái bướng bỉnh nhà mình.
“Đi, lên bờ.”
Ôm phao con vịt đạp nước vào bờ, Hạ Trọng Hiểu cặp cổ vịt vào nách, tiến đến bãi cát ít bị sóng đánh tới, thuận tay chỉ vào chỗ đó ý bảo các nàng nằm xuống. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng ba người cũng làm theo, ngước mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu muốn biết nàng tính làm gì.
Đặt lại con vịt xuống đất, Hạ Trọng Hiểu xắn tay áo, nghiêm túc mở miệng: “Ta sẽ làm cho các ngươi đuôi cá, hết thời gian tắm biển mới được rời đi.”
Nói xong liền ngồi xổm xuống đấp cát lên người Kim Nhuận Ngọc, Uy Tử Cầm ham vui ngồi lên giúp một tay. Nhân lúc Hạ Trọng Hiểu đang đắp đuôi cá, Uy Tử Cầm thẳng thắn kéo áo Kim Nhuận Ngọc lên đổ cát vào.
“Tử Cầm khốn khiếp! Ngươi mau lấy cát ra khỏi người ta!!”
Uy Tử Cầm chuẩn xác bắt lấy cánh tay Kim Nhuận Ngọc, tiếp tục đổ cát vào áσ ɭóŧ, đặc biệt thỏa mãn với màn trả thù này. Đáng thương cho Kim Nhuận Ngọc ngứa muốn chết lại không thể thoát ra, hai chân đều bị Hạ Trọng Hiểu đấp đầy cát, chỉ đành há to miệng gào thét nhằm mong có ai đó cứu mình.
Nhưng không, chẳng có một ai cứu nàng, không một ai.
Đấp xong đuôi cá cho Kim Nhuận Ngọc, Hạ Trọng Hiểu bắt tay vào đấp đuôi cho công chúa điện hạ. Lần này Uy Tử Cầm không dám đùa giỡn, ngồi kế bên giúp bạn gái xúc cát, còn híp mắt cười lấy lòng với công chúa. Lạc Uyển có thể nói là ngoan ngoãn nhất trong ba người, nằm yên để Hạ Trọng Hiểu đấp cát lên người, không quên ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt nhắc nhở.
“Tới ngươi.”
Uy Tử Cầm cầm mui xúc cát đưa về phía bạn gái: “Ta làm việc chăm chỉ vẫn bị phạt sao?”
Hạ Trọng Hiểu đoạt lại mui xúc cát, chống một tay bên hông, tay còn lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh Kim Nhuận Ngọc ra lệnh: “Nằm xuống.”
Uy Tử Cầm thành thật nằm xuống, chớp chớp mắt, ngây thơ mở miệng: “Ngươi nhớ phải nhẹ nhàng với ta.”
“Đi chết đi!”
Quá trình đấp đuôi cho Uy Tử Cầm lâu hơn hai người kia, làm xong Hạ