Tựa hồ nghe thấy ngũ lôi oanh đỉnh, thần sắc trở nên cứng nhắc, Hạ Trọng Hiểu còn cho rằng bản thân nghe nhầm nhưng không dám hỏi lại. Đột nhiên công chúa điện hạ biến thành cận vệ, cận vệ lại là công chúa, đầu óc nàng lập tức kẹt cứng không thể suy nghĩ được gì nữa.
Bella đối với phản ứng này của nàng rất hài lòng: “Freya chưa nói với ngươi sao? Đứa nhỏ này cũng thật là, ở Thổ Áo đùa giỡn không ít khôn trạch đến Cáp Á Lợi vẫn giở trò cũ. Ỷ vào thân phận công chúa của mình mà làm đủ chuyện xấu hổ, ta thân là hoàng hậu không thể mặc kệ không quản. Tiểu cô nương ngươi đừng cho mấy lời hứa hẹn của Freya là thật, nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lời nói cũng chẳng có chừng mực đâu. Ta sợ chính là ngươi quá tin tưởng vào nàng, sau này phát hiện bị đùa giỡn nhất định sẽ rất thương tâm.”
“Đ-Đùa giỡn?” Hạ Trọng Hiểu hít thở có chút không thông, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Uy Tử Cầm, thật sự là công chúa Thổ Áo?”
“Tất nhiên, nàng không nói hẳn là vì sợ ngươi đeo bám nàng không tha. Dù sao làm một cận vệ hoàng gia vẫn dễ dụ dỗ khôn trạch trẻ tuổi chưa trải đời như ngươi, Hạ tiểu thư ta muốn ngươi suy nghĩ kĩ lại.”
Trong lòng lạnh lẽo một đoạn, ngực đau đến không thể hô hấp, đến cả nụ cười gượng gạo cũng không giữ nổi nữa. Hóa ra đều là đùa giỡn, bởi vì nàng là khôn trạch nên Uy Tử Cầm mới tìm mọi cách có được nàng, trêu đùa nàng.
Chưa từng nghiêm túc qua.
Không quản người trước mặt là ai, Hạ Trọng Hiểu yếu đuối cúi đầu gục khóc nức nở. Tại sao phải lừa gạt nàng? Tại sao lại hứa hẹn với nàng? Tất cả đều là đùa giỡn vậy mà nàng vẫn nguyện ý tin tưởng không chút do dự.
Thổ Áo hoàng hậu nói xong cũng rời đi thanh toán tiền nước, đối với tình cảnh này của Hạ Trọng Hiểu chỉ đơn giản an ủi hai câu cho xong chuyện.
Chẳng biết khóc đến bao lâu, đến khi nhân viên cửa hàng nhắc nhở nàng ngồi trong quán quá lâu không còn chỗ cho khách ngồi thì mới chịu đứng lên ra về.
Đẩy cửa vào nhà, ba vị tỷ tỷ đều ngồi ở ngoài phòng khách, thấy nha đầu về định trêu chọc mấy câu đột nhiên thấy mắt nàng đỏ hoe. Cảm giác có gì đó không lành, ba người nhanh chóng chạy ra hỏi han nhưng ấu muội giống như mất hồn đi lên phòng đóng cửa lại.
Hạ Trọng Hiểu suy sụp nằm dài trên giường, nước mắt cứ rơi xuống, run rẩy cuộn người thành con tôm luộc. Thế giới này chỉ có nàng mới ngu ngốc như vậy, tin tưởng hết mực lại không biết mình đang bị lừa gạt, thậm chí còn định cùng Uy Tử Cầm đến Thổ Áo.
Thật sự cho rằng mình đủ bản lĩnh làm công nương sao?
Lấy chìa khóa dự phòng mở được cửa, Hạ Phượng Vũ lo lắng ngồi xuống mép giường, phát hiện đần muội muội đang khóc đến mặt bánh bao đều đỏ hết lên.
“Hiểu Hiểu sao lại khóc? Là ai ức hiếp ngươi sao?”
“Đi đi…” Hạ Trọng Hiểu đẩy cánh tay của đại tỷ, nghẹn ngào mở miệng: “Đi ra ngoài, ta muốn ở một mình.”
“Làm sao vậy hả?” Hạ Ly Cơ kéo tấm chăn không cho nàng trùm đầu, hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Đang yên đang lành sao lại khóc, có chuyện gì phải nói ra mọi người mới biết được chứ.”
“Đừng quản ta.”
“Muốn nổi loạn sao?”
Dùng chút sức đã có thể kéo đần muội muội ngồi dậy, Hạ Tề Ngọc đỡ lấy mặt bánh bao của nàng, đều khóc đến hai mắt sưng to cả rồi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói cho bọn ta nghe.”
“Đã nói là đừng quản ta mà!” Hạ Trọng Hiểu nổi giận gạt cánh tay của tỷ tỷ: “Các ngươi đi ra ngoài! Nhanh lên!!”
“Đừng nói với ta ngươi là vì bạch kim cận vệ kia mà khóc đi.”
Hạ Ly Cơ sớm đã cảm thấy muội muội quá mức thân thiết với Uy Tử Cầm, chỉ là cảm thấy khó có khả năng hai người nảy sinh tình cảm. Nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện suy đoán của nàng chính xác, rốt cuộc bạch kim cận vệ đó đã làm gì khiến nha đầu thương tâm tới vậy?
Bị chạm đến chỗ đau đớn nhất trong lòng, nước mắt trào ra không ngừng lại được, Hạ Trọng Hiểu vừa khóc vừa cố sức đẩy các tỷ tỷ ra khỏi phòng.
“Các ngươi đi ra ngoài!!”
“Hiểu Hiểu!” Hạ Phượng Vũ túm cánh tay của nàng, thương tâm mở miệng oán trách: “Ngươi vì một càn nguyên mà khóc như vậy hay sao? Ở nhà đa đa và bọn ta yêu thương ngươi, chưa để ngươi khóc lóc một lần nào, vậy mà ngươi lại vì một càn nguyên mà biến thành bộ dạng này không thấy hổ thẹn à?”
Sắc mặt Hạ Tề Ngọc kém cỏi đi mấy phần, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hiểu Hiểu, ta nói cho ngươi biết đừng để hào nhoáng bên ngoài của hoàng gia mà mê muội. Bạch kim mao nha đầu đó có gì tốt, ngươi suy nghĩ lại thật kỹ, nàng có về Thổ Áo cũng sẽ không dẫn ngươi đi. Nhưng ngươi ở đây thương tâm là thương tâm cái gì? Sao không nghĩ bọn ta thấy ngươi khóc sẽ phiền lòng thế nào?”
“Các ngươi im đi!” Hạ Trọng Hiểu cầm lấy Doraemon trên đầu giường ném về phía các nàng: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài hết cho ta!!”
Tâm trạng của Hạ Trọng Hiểu đang kém cỏi, các nàng cũng không muốn kích động thêm mà lần lượt rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình, chua xót thống khổ đều phải tự mình gánh vác. Có thể trách được ai, là do nàng si tâm vọng tưởng, cho rằng cửa hoàng gia dễ vào, hóa ra đều do nàng tự mình đa tình.
Buổi tối Hạ Vũ Thần trở về nghe tin từ ba đứa con gái lớn, trong lòng không tránh khỏi chán nản. Nhi nữ lớn rồi bắt đầu biết yêu thích, nàng muốn cản cũng cản không được, đi sai sẽ thất vọng nhưng vẫn cần biết đứng lên. Bản thân nàng biết Hiểu Hiểu có thể đứng dậy sau vấp ngã, cho nên cũng không đi vào khuyên nhủ để nàng yên tĩnh suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra.
Những ngày cuối năm học sinh chỉ vào lớp để điểm danh, Hạ Trọng Hiểu cũng vậy, mang gương mặt trắng bệch cùng hai mắt đỏ ngầu đi vào trong lớp. Uy Tử Cầm nhìn thấy nàng không khỏi vui mừng, nhưng cảm thấy hôm nay bạn gái có gì đó kì quái.
“Hiểu Hiểu sắc mặt sao kém thế?”
Gạt đi cánh tay của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu lạnh nhạt mở miệng: “Không liên quan đến ngươi.”
“Sao vậy? Đa đa không chấp nhận cho ngươi cùng ta đi Thổ Áo sao? Hay là ta đến nhà ngươi một chuyến?”
Đến bây giờ vẫn có thể giả vờ?
Hạ Trọng Hiểu hai mắt đỏ hoen nếu còn khóc có khi sẽ hỏng luôn hai mắt: “Ta không đi.”
“Sao lại không đi?” Uy Tử Cầm càng lúc càng không hiểu bạn gái nghĩ cái gì trong đầu: “Hiểu Hiểu nhìn ta, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Hạ Trọng Hiểu không trả lời, đứng dậy nói với Kim Nhuận Ngọc: “Đổi chỗ cho ta.”
Hai mắt Kim Nhuận Ngọc mở to bằng cái nắp chai, lắp bắp không biết nói gì, nhưng thấy dáng vẻ gấp gáp của Hạ Trọng Hiểu đành đứng dậy chuyển chỗ ngồi.
Đầu Uy Tử Cầm to như cái đấu, rốt cuộc bạn gái nàng bị cái gì vậy?
Liên tục ba ngày Hạ Trọng Hiểu giả mù giả điếc không để ý đến Uy Tử Cầm, mọi người trong lớp lờ mờ đoán được giữa hai người xảy ra vấn đề nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi. Lạc Uyển từng hỏi qua Uy Tử Cầm nhưng cả người trong cuộc cũng chẳng biết có chuyện gì, xem chừng là Hạ Trọng Hiểu đang giận dỗi cái gì đó.
Buổi chiều ngày thứ tư, Lạc Uyển nhận được tin nhắn của Hạ Trọng Hiểu mà lên sân thượng. Đến nơi thì thấy Hạ Trọng Hiểu đứng chờ sẵn, không biết đã đứng bao lâu, mái tóc dài tùy hứng bay loạn sau lưng.
“Ngươi đến rồi?”
Lạc Uyển bước nhanh đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi mấy hôm nay làm sao vậy?”
“Ta biết rồi.” Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, hai mắt không còn như ngày thường lấp lánh trong veo: “Tử Cầm là Thổ Áo công chúa.”
Hai mắt Lạc Uyển trừng to muốn rơi ra ngoài, quẫn bách nhìn Hạ Trọng Hiểu rồi lại cúi đầu nhìn mũi giày: “Phải, ta là công chúa giả, chắc ngươi rất chán ghét ta đi.”
“Ta không có chán ghét ngươi, chỉ chán ghét bản thân mình.” Cố sức hít một hơi thật sâu, Hạ Trọng Hiểu nhẹ giọng thì thầm: “Chuyện của Uy Tử Cầm cái gì ta cũng không biết, lại còn đáp ứng làm bạn gái của nàng, đúng là đang mơ mộng hão huyền. Trong lòng ta cũng biết Uy Tử Cầm chưa từng nghiêm túc qua, chỉ là khôn trạch số lượng quá ít, nàng chỉ muốn biết cảm giác có được khôn trạch sẽ như thế nào.”
Lạc Uyển nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Hạ Trọng Hiểu tránh không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng đỡ lấy hai vai đang run rẩy: “Ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, ta cho rằng…”
“Đừng nói nữa, ta suy nghĩ kĩ rồi. Ta cũng không thể cùng nàng đến Thổ Áo, càng không có tư cách làm bạn gái nàng, coi như một lần sai lầm của tuổi trẻ vậy. Hôm nay nhờ ngươi đến đây là muốn ngươi cho ta một lý do có thể dứt khoát chia tay Uy Tử Cầm.”
“Sao?”
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Hạ Trọng Hiểu vươn tay ôm chầm lấy Lạc Uyển, ở trên mặt nàng hôn một cái. Bước chân cước bộ dừng lại, gương mặt nháy mắt biến trắng, ba bước thành hai chạy đến kéo Hạ Trọng Hiểu ra khỏi Lạc Uyển.
Còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh một đòn bật lùi về sau, Lạc Uyển ăn đau ôm ngực rêи ɾỉ.
Uy Tử Cầm hai mắt đỏ ngầu, giận dữ nhìn vào Lạc Uyển như muốn ăn tươi nuốt sống: “Ngươi làm cái gì bạn gái ta vậy hả?”
Hạ Trọng Hiểu dùng sức thoát ly kiềm kẹp của Uy Tử Cầm, cố tình chống đối chạy đến chỗ