Đương tìm kiếm tài liệu trong thư viện lại bị quấy rầy, một quyển sách từ trên đỉnh đầu rơi xuống, cạnh sách vừa vặn va quẹt với trán nảy sinh một trận đau nhức. Hạ Trọng Hiểu nhịn đau ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Thiên Thu đang đắc ý cười khanh khách.
“Ngươi bị điên sao?”
“Câu này ta phải hỏi ngươi, ngươi mê muội công chúa đến điên sao? Cả trường đều biết chuyện xấu của ngươi rồi, đừng nghĩ từng học ở Nhất Phương có thể làm thân với Thổ Áo công chúa, đầu óc của ngươi nên đến bác sĩ khám lại đi.”
Hạ Trọng Hiểu lười đấu khẩu với người bệnh thần kinh, ôm sách đến chỗ thủ thư xin mượn về nhà. Cánh tay lại bị Thẩm Thiên Thu bắt lấy, dùng ánh mắt kiêu ngạo quan sát nàng.
“Ta còn chưa nói xong ngươi sao phải vội? Hạ đồng học ta nói cho ngươi biết đề tài của bọn ta nhé, chính là phỏng vấn Thổ Áo công chúa, ngươi xem có thể vượt qua hay không?”
“Không có hứng thú.”
“Nực cười, ngươi rõ ràng rất muốn phỏng vấn công chúa điện hạ.”
“Ta tại sao phải phỏng vấn công chúa?” Hạ Trọng Hiểu quay ngược lại chất vấn Thẩm Thiên Thu: “Mục tiêu của ta không phải thắng ngươi mà là tốt nghiệp, riêng ngươi mấy tháng qua vẫn chưa làm đủ bài sửa điểm F coi chừng không thể ra trường đúng hạn đấy.”
“Ngươi!”
“Ta thế nào? Còn muốn nghe thêm nữa sao?”
Thẩm Thiên Thu mặt trướng đỏ bừng bừng, tức giận giẫm mạnh chân xuống sàn rồi xoay người rời khỏi thư viện.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Hạ Trọng Hiểu trút một tiếng thở dài, quay trở về chỗ ngồi xuống. Đưa tay chạm vết trầy ở trên trán, ở đây không có gương để nàng soi, không biết vết thương có nghiêm trọng hay không. Lắc đầu bỏ qua chuyện ban nãy, kiên trì lật sách ra nghiên cứu.
Quay trở về kí túc xá cũng gần đến giờ nghiêm, tay ôm một chồng sách cao, bước từng bước khó khăn về phòng. Dùng sức đẩy mạnh cửa ra, khẩn cấp tìm chỗ trống đặt sách lên, hai cánh tay bắt đầu phản kháng mà kịch liệt phát run.
“Hiểu Hiểu, ta có tin tốt báo ngươi!” A Linh từ trên giường tầng hai nhảy xuống, một phát ôm chầm lấy nàng: “Chúng ta có người để phỏng vấn rồi.”
“Các ngươi quyết định rồi sao?” Hạ Trọng Hiểu đau đầu vì chuyện tìm người phỏng vấn đã lâu, nghe đồng học chịu hợp tác trong lòng đặc biệt vui sướng: “Là ai vậy a?”
“Là công chúa điện hạ đó, ta đã gửi hồ sơ đến chỗ giáo sư rồi.”
Mặt bánh bao tức thì đông cứng, Hạ Trọng Hiểu dùng sức gỡ tay A Linh ra, bất khả tư nghị quát to: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? Công chúa sẽ đáp ứng cho chúng ta phỏng vấn hay sao? Ta không biết, các ngươi muốn phỏng vấn công chúa thì tự mình làm, ta sẽ không chung nhóm với các ngươi nữa.”
“Ách, Hiểu Hiểu, sao vậy? Ngươi lẽ ra phải vui mừng mới phải.”
“Ngươi có biết Thẩm Thiên Thu cũng phỏng vấn công chúa hay không? Giờ thì hay rồi, cả hai nhóm đều trùng đối tượng, nếu công chúa chỉ chọn một trong hai khả năng được chọn của chúng ta sẽ bằng không.”
“Nhưng mà Ngữ Lâm nói nếu chúng ta không phỏng vấn công chúa thì nàng sẽ tách nhóm.” A Linh vạn phần khó xử nhìn vào nhà tắm: “Mễ Nguyên cũng vậy, lúc đó chỉ còn hai chúng ta mà thôi…”
“Muốn tách thì tách đi! Có bao giờ làm việc nhóm các nàng tận tình như ta hay không? Cho các ngươi tìm tài liệu cũng lôi từ trang mạng linh tinh về, ta phải soạn lại toàn bộ một mình, vẫn sẵn sàng ghi tên các ngươi vào thôi. Nhưng bây giờ các ngươi vứt bỏ ta trước vậy thì ta cũng không khách sáo nữa, muốn đi đâu thì đi, ta một mình vẫn có thể làm tốt bài tập!”
A Linh vội vàng phẩy tay làm quạt giúp nàng hạ hỏa: “Hiểu Hiểu đừng giận, ta vẫn ở lại với ngươi mà. Hảo, hảo, chúng ta đổi đối tượng phỏng vấn nhé, đừng giận nữa mà, ta không cố ý chọc ngươi đâu.”
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, gạt cánh tay của A Linh ra quay về giường của mình. Biết trước sẽ có chuyện như vậy thì nàng đã tự làm bài tập một mình, bọn họ có tư cách gì mà dám ra điều kiện với nàng.
Phỏng vấn công chúa điện hạ, nực cười, nàng mới không cần phỏng vấn Uy Tử Cầm!
Nhận thấy lửa giận của Hạ Trọng Hiểu càng lúc càng lớn, A Linh chột dạ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay nắm lấy góc áo nho nhỏ mà kéo nhẹ. Hạ Trọng Hiểu buồn bực rút tay lại, bây giờ có nói một trăm một ngàn lần nàng cũng không thay đổi quyết định.
“Hiểu Hiểu, chuyện này ta khuyên ngươi hảo hảo nghĩ lại. Một nhóm chúng ta chỉ có hai người, dù tận lực cùng nhau làm chưa chắc đã kịp thời gian nộp bài tập cho giáo sư. Chưa kể bài tập này ảnh hưởng rất lớn đến việc đánh giá tốt nghiệp, nếu chúng ta làm một bài quá mức nhạt nhẽo rất dễ bị giáo sư đánh giá thấp. Không phải ta cố tình làm nhục chí ngươi, nhưng vấn đề của chúng ta thật sự quá nhiều, hay là ngươi suy nghĩ lại lần nữa có được không?”
“Hai người còn không đủ? Có bài tập nào không một mình ta đứng ra làm hết?”
“Ta biết ngươi lợi hại, nhưng mà Hiểu Hiểu, chúng ta không thể coi thường bài tập này đâu. Hơn nữa ta cũng đã gửi hồ sơ lên cho giáo sư, báo danh hết bốn chúng ta, ngươi xem…” A Linh vạn bất đắc dĩ mà khuyên giải bạn cùng phòng: “Coi như vì bọn ta, cũng là vì đánh giá tốt nghiệp của ngươi, chúng ta thử gặp công chúa điện hạ có được hay không?”
Bàn tay đặt trên bàn lặng lẽ siết thành đấm, hít lại hít một hơi thật sâu, Hạ Trọng Hiểu lạnh lẽo quét mắt nhìn qua A Linh.
“Các ngươi làm chuyện này có nghĩ đến cảm nhận của ta không? Hôm nay trên diễn đàn người khác mắng chửi ta lẽ nào các ngươi không biết, còn muốn ta mặt dày đi tìm công chúa điện hạ nhờ vả? Các ngươi xem ta là cái gì? Công cụ lợi dụng hay là bàn đạp để các ngươi có cơ hội để gặp công chúa, các ngươi cứ thẳng thắn nói ra hết đi.”
“Không phải như vậy đâu mà, Hiểu Hiểu, ta thật sự xem ngươi là bạn tốt. Phải, ta đúng là ban đầu có chút ích kỉ sợ Mễ Nguyên và Ngữ Lâm bỏ nhóm mới thuận theo các nàng, ngươi nghĩ lại đi có được không?”
Hốc mắt Hạ Trọng Hiểu có hơi đỏ, chậm chạp hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự đã đưa giáo sư hồ sơ của công chúa?”
“Phải, đã đưa, giáo sư cũng đã duyệt rồi.”
“Tốt lắm, các ngươi làm tốt lắm.” Hạ Trọng Hiểu hít một hơi đè nén lửa giận trong lồng ngực: “Ta đi, theo các ngươi, mãn nguyện rồi chứ?”
Nói xong Hạ Trọng Hiểu dứt khoát quay về giường đắp chăn đi ngủ, cả bữa tối cũng không thèm ăn.
Mễ Nguyên từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy thì bĩu bĩu môi: “Được hời còn khoe mẽ.”
A Linh quay đầu quắc mắt, không hài lòng đẩy Mễ Ngọc về giường, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng đừng có nói linh tinh nữa.
…
Như mọi ngày, đoàn hộ tống công chúa Thổ Áo ngoài cận vệ hoàng gia còn vô số nữ sinh mến mộ đuổi theo phía sau. Cảm giác như hoàng đế cổ đại mang theo hậu cùng ba ngàn đi dạo, càn nguyên cả trường đỏ mắt ghen tỵ mà nhìn, đùa sao, người kia là hậu duệ hoàng gia dù có cho thêm hai cái mạng cũng không dám đến gần.
Hạ Trọng Hiểu dưới sự thúc ép của A Linh đành phải đi ra khỏi lớp, thẳng lưng nghiêm chỉnh cúi đầu: “Công chúa điện hạ, ta có chuyện cần ngươi giúp đỡ.”
Uy Tử Cầm không nghĩ Hạ Trọng Hiểu sẽ từ trong lớp bước ra chặn đường, chân mày nhấc lên một đoạn, không nhanh không chậm mở miệng: “Cho ngươi mười giây.”
“Ta là Hạ Trọng Hiểu, là sinh viên năm hai chuyên ngành truyền thông báo chí. Hôm nay thành viên trong nhóm vì sơ suất mà gửi nhầm hồ sơ của công chúa đến chỗ giáo sư, cho nên ta muốn phiền công chúa cho chúng ta phỏng vấn, chỉ năm phút thôi không làm phiền ngươi quá lâu.”
Một hơi nói xong cũng muốn tắt thở, Hạ Trọng Hiểu thẳng thắn nhìn vào mắt Uy Tử Cầm. Ngoài mặt tuy bình thản nhưng trong lòng sớm hoảng muốn chết, nếu như bị cự tuyệt nàng cũng không biết phải xử lý thế nào.
“Không.”
Để lại duy nhất một chữ, Uy Tử Cầm lưu loát bước qua Hạ Trọng Hiểu. Cùng nghi hộ tống phía sau che miệng khúc khích cười, nho nhỏ nghị luận về nàng, lời lẽ chẳng có câu nào dễ nghe.
Thẩm Thiên Thu nhân cơ hội này đuổi theo, chạy đến bên cạnh công chúa điện hạ, nhẹ nhàng vén tóc để lộ tuyến thể phảng phất tin tức tố thơm ngọt: “Công chúa, ta là Thẩm Thiên Thu, là sinh viên năm hai chuyên ngành truyền thông báo chí. Bọn ta muốn phỏng vấn điện hạ, không biết…”
Bước chân cước bộ dừng lại, Uy Tử Cầm quét mắt nhìn Thẩm Thiên Thu: “Ngươi cùng