Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, cảm giác giống như bốn năm trước được Uy Tử Cầm mặc bộ Doraemon tỏ tình vậy.
“Ngươi phải nói được làm được, nếu không ta sẽ, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!”
“Được, đều theo ngươi.”
Uy Tử Cầm phấn khởi đem nàng ôm lên giống như ôm trẻ con, ở trên má bánh bao dụi dụi hai cái: “Ta thích ngươi Hiểu Hiểu!”
Hạ Trọng Hiểu đưa tay cản mặt Uy Tử Cầm áp sát: “Ngứa quá, ngươi là trẻ con sao? Đang ở trong trường đó, mau mau thả ta xuống!”
“Ta không biết, cao nhất ngươi không cho ta công khai, lẽ nào lên đại học ngươi cũng không cho ta chứng minh chủ quyền?”
“Ngươi…” Xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vung chân ngắn vào người Uy Tử Cầm: “Ngươi muốn gì cũng phải từ từ, thả ta xuống trước đã, xấu hổ muốn chết!”
“Chúng ta đi.”
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp phản ứng, Uy Tử Cầm lưu loát kéo nàng rời khỏi góc hành lang vắng vẻ, một đường chạy xuống khuôn viên đông đúc. Hạ Trọng Hiểu đưa tay che nửa mặt dưới, hung hăng trừng bóng lưng cao gầy trước mặt, cho ngươi công khai cũng không phải cho ngươi kéo ta đi loanh quanh sân như vậy. Bất quá trong lòng lại thấy ngọt ngào, giống như từ tay Uy Tử Cầm ăn được một thìa mật thật ngọt thật thơm.
Còn tưởng sẽ đi đâu, hóa ra Uy Tử Cầm kéo nàng đến phòng học ở Bắc Sơn. Hai người đi với nhau tránh không khỏi bị đồng học để ý, có thể cảm nhận được ánh mắt ghen tị phóng thẳng về phía nàng. Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhấc chân ngắn đuổi theo, đến phòng học Uy Tử Cầm kéo nàng vào trong, tiện tay đóng cửa kính lại.
“Hiểu Hiểu, ta muốn đàn cho ngươi nghe.”
Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, kéo ghế ngồi xuống: “Được, ta cũng muốn nghe ngươi đàn.”
Uy Tử Cầm hăng hái ngồi trước đàn dương cầm, nghiêm túc suy nghĩ nên đàn bài nào cho bạn gái nghe. Ngón tay thon dài linh hoạt bắt đầu di chuyển như đang nhảy múa, âm thanh trong trẻo vui tai chậm rãi vang lên. Từng nghe Uy Tử Cầm đàn qua một lần, Hạ Trọng Hiểu thầm công nhận bạn gái đối với dương cầm có thiên phú, nghe thế nào cũng cảm thấy giống nghệ sĩ chuyên nghiệp đang biểu diễn.
Tài năng không thể thiếu, nhưng thần thái lại càng quan trọng. Trên người Uy Tử Cầm tản mát khí chất vương giả, động tác thập phần tao nhã, gương mặt đẹp không góc chết chẳng lẫn vào đâu được. Hạ Trọng Hiểu không biết đang nghe nhạc hay ngắm người, trên mặt lộ rõ vẻ si mê, trong lòng cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ. Hôm qua vừa bị quát mấy câu, hôm nay được dỗ dành liền xuôi theo, chuyện giận dỗi gì đó cũng ném hết ra sau đầu.
Nàng đúng là dễ dỗ dành~
Qua một lúc tiếng đàn nhỏ dần rồi dừng hẳn, Uy Tử Cầm hai mắt lấp lánh nhìn sang: “Hiểu Hiểu, thế nào?”
“Nghe rất hay, ta trước đây không nghĩ ngươi biết chơi dương cầm.”
“Lần tới sẽ biểu diễn vĩ cầm cho ngươi xem.” Uy mặt dày chồm người đến, ở trên mặt nàng trộm hôn một cái: “Ta còn biết rất nhiều nhạc cụ, ngươi mỗi ngày đều có thể xem ta biểu diễn.”
“Chỉ sợ ngươi đại nhân không có thời gian cho ta thôi.”
“Làm sao có thể.”
Hạ Trọng Hiểu tỏ vẻ không tin tưởng mà bĩu môi.
Uy Tử Cầm hào phóng mở miệng: “Để chứng minh hôm nay của ta đều dành hết cho ngươi.”
“Hôm nay thì không được, ta còn phải quay về lớp học nữa. Ngày mai, ngươi ngày mai đến trường gặp ta, chúng ta đi trung tâm mua sắm.”
Bản thân Hạ Trọng Hiểu vẫn còn ghi hận Uy Tử Cầm bắt nàng xách độ đến rụng rời hai tay, cơ hội tốt như vậy nhất định phải hảo hảo trả thù.
“Vậy ta đi với ngươi.”
Được Uy Tử Cầm kéo đứng dậy, Hạ Trọng Hiểu nghi hoặc nhìn nàng: “Đi đâu?”
“Về lớp của ngươi chứ còn đi đâu?”
Hạ Trọng Hiểu liền nhảy dựng lên, công chúa đại giá quang lâm không sợ đồng học phát cuồng sao? Chưa kể không ít ‘phần tử’ đặc biệt mê gái, Uy Tử Cầm vừa xuất hiện có khi lớp học biến thành buổi họp fan mất.
“Ngươi về lớp của ta? Ngươi cũng đâu học báo chí.”
“Ta học báo chí làm gì, ta đi bảo vệ bạn gái của mình.”
Nói xong, Uy Tử Cầm lôi kéo Hạ Trọng Hiểu rời khỏi phòng học ở Bắc Sơn. Theo lối cũ quay về Tế Nam, giáo sư còn chưa kịp hoàn hồn nghe tiếng đẩy cửa liền ném cả sách trên tay, kinh hồn táng đảm nhìn công chúa và Hạ đồng học quay về. Hạ Trọng Hiểu xấu hổ định đến chỗ giáo sư giải thích lại chậm một bước, Uy Tử Cầm tìm chỗ ngồi kéo nàng xuống bên cạnh, còn dùng ánh mắt ra lệnh giáo sư mau giảng bài.
Giáo sư lặng lẽ lau chùi mồ hôi: “Công chúa không biết có việc gì dạy bảo?”
“Không có gì, chỉ muốn nghe ngươi giảng bài, làm phiền giáo sư rồi.”
Nhìn dàn cận vệ đông đảo bên ngoài rồi nhìn sang thiên kim công chúa trước mặt, giáo sư có thêm hai cái mạng cũng không dám nói có sao, nhặt lại sách bắt đầu giảng bài.
Cảm giác bị soi mói có chút mất tự nhiên, Hạ Trọng Hiểu nghe giảng được một lúc bắt đầu đưa tay đẩy mặt đang kề sát muốn hôn trộm của Uy Tử Cầm. Nhưng có vẻ Uy Tử Cầm không dễ dàng từ bỏ như vậy, bắt lấy bàn tay đang ngăn cản của nàng mà cắn một cái, ý vị thâm trường nhếch khóe môi.
Hạ Trọng Hiểu bất tri bất giác rùng mình, trừng mắt đe dọa: “Ngươi buông tay ta ra, người khác phát hiện bây giờ.”
“Phát hiện thì phát hiện, Hiểu Hiểu ngươi chạy không thoát rồi.”
“N-Ngươi…” Trộm nhìn đồng học xung quanh vẫn đang dán chặt ánh mắt vào các nàng, nhịn không được mao cốt tủng nhiên: “Ngươi xem bọn họ đều nhìn chúng ta, ta cảm thấy không thoải mái.”
Uy Tử Cầm ngẩn ra một chút, hiểu ý tứ trong lời nói bạn gái liền ngoắc ngón tay. Đội cận vệ chỉnh chu đứng giữa hai dãy bàn làm lá chắn, ngăn cản đồng học nhìn về phía các nàng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Gặp qua không ít người vô sỉ nhưng Uy Tử Cầm lại là người vô sỉ nhất Hạ Trọng Hiểu từng gặp, ngày tháng tới nàng còn chẳng biết lấy mặt mũi đâu mà nhìn người. Hung hăng ném cho đối phương một cái liếc mắt, cầu mong cho tiết học mau chóng kết thúc, nàng không muốn ở lâu thêm trong bầu không khí quái dị này.
Uy Tử Cầm vốn không có hứng thú với báo chí truyền thông, mắt thủy chung dán vào người bạn gái, bày đủ trò chọc nàng giận xù lông lên mới mãn nguyện.
“Hiểu Hiểu đói bụng.”
Cảm giác vừa quay về năm tháng cao nhất, Uy Tử Cầm nằm dài trên bàn học than thở đói bụng, còn nàng từ trong balo lấy ra một gói bánh quy thơm ngon. Theo bản năng sờ soạng túi xách, bên trong không có bánh quy chỉ có chocolate mà nàng thích nhất, lập tức đưa cho Uy Tử Cầm lót dạ.
Uy Tử Cầm theo thói quen ngửi ở ngoài vỏ trước rồi mới xé ra ăn, mùi vị quen thuộc khiến tâm tình một trận thư thái. Mặc dù không thích ăn đồ ngọt nhưng cảm giác đồ ăn Hạ Trọng Hiểu đưa nàng đều ngon đến khó tin, một khi đã ăn nhất định sẽ nghiện.
Thống lĩnh căng thẳng đứng ở một bên quan sát, hắn rất muốn chạy đến lấy món ăn vặt trong tay công chúa ném vào thùng rác. Nhỡ như công chúa ăn vào ảnh hưởng đến sức khỏe thì không chỉ hắn mà tất cả cận vệ đi theo đều sẽ bị nghiêm phạt.
“Thế nào?” Hạ Trọng Hiểu hồi hộp chờ mong phản ứng của bạn gái: “Ngon không?”
“Ân, ngọt.” Uy Tử Cầm đưa một nửa còn lại đến miệng Hạ Trọng Hiểu: “Ăn đi.”
“Ngươi ăn rồi còn đưa ta.”
Mặc dù miệng càm ràm nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn mở miệng ăn nốt nửa miếng chocolate còn lại, cũng quên mất bản thân đang ngồi ở trong lớp. Giáo sư lặng lẽ vuốt mồ hôi trên trán, tiếp tục giả vờ giảng bài, trong lòng gào thét mong mau mau hết giờ để hắn không cần phải nhìn cảnh này nữa.
Không biết có phải lão thiên gia động lòng hay không mà chuông cũng vừa vặn reo lên, sinh viên lần lượt thu dọn nhưng không về ngay mà đứng tại chỗ nhìn công chúa điện hạ cách vài bước chân. Bọn họ hiếm hoi lắm mới có cơ hội tận mắt nhìn công chúa sao có thể dễ dàng buông tha như vậy. Nhất là Dạ Ngữ Lâm vì để được gặp mặt công chúa mà bỏ nhóm đi theo Thẩm Thiên Thu, cứ ngỡ có thể kéo gần khoảng cách ngờ đâu công chúa đến bây giờ vẫn chưa biết nàng là ai.
Nhân lúc lớp học đang ồn ào, Dạ Ngữ Lâm giả vờ như bị ai đó đẩy mà ngã sõng soài trước mặt công chúa điện hạ, khe khẽ phát ra tiếng rên đau như mèo kêu. Hạ Trọng Hiểu dùng ngón chân nghĩ cũng biết chuyện này phân nửa là bày trò, đám đông trong lớp rõ ràng không hề di chuyển, cần gì phải đẩy Dạ Ngữ Lâm xuống đất.
Nghiêng đầu tìm tòi nhìn về phía bạn gái, chỉ thấy Uy Tử Cầm động tác mau lẹ nhét sách vở của nàng vào túi rồi nói: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi về.”
“Điện hạ.” Dạ Ngữ Lâm đáng thương hề hề chen ngang hai người: “Ta chân đau quá, ngươi đỡ ta đứng dậy có được không?”
Nhìn lướt qua Dạ Ngữ Lâm nằm như cá mắc cạn trước mặt, Uy Tử Cầm ngoắc tay, thống lĩnh hiểu ý bước lên thô lỗ xốc người Dạ Ngữ Lâm đứng