Bên ngoài tuyết cũng đã rơi rồi, Hạ Trọng Hiểu vốn sợ lạnh, ngồi trong phòng quấn thành cái bánh chưng mới chịu đi ra ngoài.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Về trường đã, ta tìm chị của ta.”
Hạ Trọng Hiểu mắt nhìn vào màn hình điện thoại, nhận được tin nhắn của Hạ Tề Ngọc bảo nàng ở ngoài cửa kí túc xá chờ rồi cùng về. Do Hạ Tề Ngọc không biết nàng đã chuyển đi nên mới bảo chờ ở cổng, nàng cũng chỉ đành quay về kí túc xá rồi về nhà chung với tỷ tỷ bọn họ.
Uy Tử Cầm mở cửa xe, tay chắn ở phía trên tránh nàng đi vào đụng đầu: “Ta đưa ngươi về trường chào hỏi chị của ngươi.”
“Có được không?”
Hạ Trọng Hiểu nhìn Uy Tử Cầm di chuyển qua bên ghế lái, nghi hoặc mở miệng: “Chị ta không thích khí tức của ngươi, có vẻ như phẩm cấp ngươi quá cao khiến chị ta kiên dè.”
“Vậy sao? Ta cũng không quá rõ chuyện này, nếu vậy ta nghĩ phải tìm mua chút quà ra mắt mới được.” Xoay vô lăng quay đầu xe ra khỏi cổng biệt thự, Uy Tử Cầm nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Tránh một lát bị chị ngươi đuổi về, ta sẽ không còn mặt mũi nào ở trường nữa.”
“Ngươi ngày mai đến nhà ta cũng được, không cần phải mua quà quá đắt tiền. Đa ta vốn là người rất tiết kiệm, chị ta cũng chẳng có sở thích đặc biệt nào, cứ mua hoa quả là tốt nhất.” Hạ Trọng Hiểu nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Cũng đừng tặng mấy món hàng hiệu, đa ta ghét nhất người khoe khoang xa xỉ.”
“Thế ta trực tiếp mang mấy con Doraemon có được không?”
Hạ Trọng Hiểu phát vào vai nàng một cái: “Ngươi nghiêm túc một chút đi.”
Uy Tử Cầm kéo khóe môi, đặc biệt đắc ý mà nói: “Ta đang rất nghiêm túc đó, ngươi nghĩ xem nếu ta mua Doraemon đến không phải đa đa và chị ngươi đỡ tốn một khoản tiền lớn sao? Bọn họ còn nghĩ ta là một người rất tinh tế, chủ động lấy lòng cả vợ và nhà vợ, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.”
“Ngươi toàn nghĩ ra trò trêu cợt ta!”
“Ngươi không phải nên khen ngợi ta sao?”
“Khen ngợi ngươi không bằng ta đi tìm bạn gái khác.” Hạ Trọng Hiểu chồm người đến ôm lấy cánh tay của Uy Tử Cầm: “Cho ngươi biết mỗi ngày ta đều nhận được thư tình, nói không chừng có ngày sẽ bỏ ngươi đi theo người khác đó.”
“Úc, vậy sao? Không biết còn ai dám đưa tình thư cho bạn gái của công chúa nữa đây, ta phải mở to mắt chờ xem để còn cùng bọn họ đánh nhau một trận nữa.”
Ủy khuất nhéo nhéo mặt Uy Tử Cầm khiển trách: “Ngươi lúc nào cũng chỉ biết đánh người.”
“Bản năng của càn nguyên rồi.” Xe dừng lại trước đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn bạn gái đang phụng phịu bên cạnh: “Nhưng ngươi đừng lo, chúng ta có cãi nhau ta sẽ không đánh ngươi còn sẵn sàng để ngươi đánh cho hả giận.”
“Ngươi không sợ ta đánh chết ngươi sao?”
“Ta cũng muốn biết khôn trạch sẽ đánh chết càn nguyên như thế nào.”
“Đừng có khi dễ ta!” Hạ Trọng Hiểu hung hăng trừng mắt, mèo con giả làm lão hổ mà đe dọa: “Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không thua kém ngươi đâu.”
“Thế chân ngươi đã dài thêm được chút nào chưa?”
“Nha! Uy Tử Cầm! Ngươi cái đồ xấu xa này!!!”
Cảm giác giống như đang yêu đương với trẻ con vừa buồn bực vừa thú vị, nhưng Hạ Trọng Hiểu không cách nào giận nổi. Hai người nói thêm vài ba câu thì xe cũng dừng trước cổng kí túc xá, từ xa đã trông thấy Hạ Tề Ngọc dựa lưng vào thân cây bấm điện thoại chờ đợi.
Thầm than không ổn, hai người này mà chạm mặt sợ rằng sẽ có bão cấp mười hai quét qua!
Nhưng chưa kịp cản trở tầm nhìn thì Uy Tử Cầm đã phát hiện ra, sắc mặt liền kém cỏi, không hài lòng nhướn cao chân mày. Hạ Trọng Hiểu lặng lẽ nuốt nước bọt, đẩy cửa đi ra ngoài thì Uy Tử Cầm lại nhanh hơn bắt lấy cổ tay đem nàng ấn trở về ghế ngồi. Sau đó lại tự mình đẩy cửa đi ra, dáng vẻ giống như muốn đánh nhau với Hạ Tề Ngọc.
Không ngoài dự đoán, Uy Tử Cầm sải chân dài đến trước mặt Hạ Tề Ngọc, hai người chưa nói được mấy câu đã bắt đầu túm cổ áo đối phương.
Hạ Trọng Hiểu cuống cuồng quải túi xách đẩy cửa chạy ra, vội vàng đẩy Uy Tử Cầm đang muốn đánh người: “Ngươi làm cái gì vậy? Đang yên đang lành sao lại đánh người?”
“Ta đánh nàng thì làm sao, ngươi đau lòng?”
Xem giọng điệu ngập tràn mùi giấm này Hạ Trọng Hiểu biết ngay Hạ Tề Ngọc đã nói linh tinh trước mặt Uy Tử Cầm.
“Ngươi không được phép đánh nàng.”
Dùng sức lôi Uy Tử Cầm qua một bên, vừa định mở miệng nhắc nhở Hạ Tề Ngọc thu liễm thì tỷ tỷ xấu xa đã lên tiếng trước: “Ngươi nghe rồi đó, nàng chính là thương tiếc ta, đau lòng ta thì thế nào?”
Giống như dã lang bị giẫm phải đuôi, Uy Tử Cầm nhanh như chớp lao đến đánh ngã Hạ Tề Ngọc xuống đất, vung tay đấm liên tục vào mặt nàng.
“Uy Tử Cầm!” Hạ Trọng Hiểu chạy vào gỡ tay Uy Tử Cầm, lớn tiếng quát vào mặt nàng: “Tề Ngọc là chị của ta! Là chị ruột của ta! Ngươi không được đánh nàng!”
Uy Tử Cầm động tác khựng lại, kinh hoàng nhìn Hạ Tề Ngọc đang nằm dưới thân rồi nhìn sang Hạ Trọng Hiểu. Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự thảm rồi, nàng cư nhiên đánh chị gái của bạn gái mình?!
Hạ Tề Ngọc một phát lật Uy Tử Cầm xuống đất, vung tay đấm vào mặt nàng: “Mẹ kiếp! Con người ngươi sao có thể bỉ ổi như vậy, còn muốn hại Hiểu Hiểu đến khi nào nữa? Hôm nay ta phải thay trời hành đạo đánh chết nhà ngươi!’
“Tề Ngọc, đừng đánh!”
Lần này đến được bạn gái nàng bị đánh, Hạ Trọng Hiểu quẫn bách kéo vai áo Hạ Tề Ngọc ra khỏi người Uy Tử Cầm: “Ngươi buông nàng ra! Là ta tự nguyện đi theo Tử Cầm, ngươi đừng đánh nàng nữa!!”
Hạ Tề Ngọc cứ như vậy bị đần muội muội kéo đi, nổi trận lôi đình quát: “Ngươi làm cái gì vậy hả?”
Hạ Trọng Hiểu vội đỡ Uy Tử Cầm đứng dậy, phủi bớt bụi bẩn trên người nàng, rụt rè mở miệng giải thích: “Tề Ngọc, ta với Tử Cầm trước nay có chút hiểu lầm nhưng bây giờ mọi chuyện sáng tỏ nên bọn ta… ách… bọn ta gương vỡ lại lành.”
“Ngươi gương vỡ lại lành cái P! Loại người này ngươi cũng dám đến gần sao?”
Uy Tử Cầm lần đầu bị đánh đau lại không dám hó hé, rụt rè làm con mèo nhỏ đứng bên cạnh bạn gái: “Chị có vẻ hiểu lầm ta rồi thì phải, ta với Hiểu Hiểu đúng là từng chia tay nhưng bọn ta trong lòng đều rất…”
Hạ Tề Ngọc trừng mắt đe dọa: “Còn dám gọi chị ta liền đánh chết ngươi!”
“Tề Ngọc!” Hạ Trọng Hiểu hùng hổ quát ngược lại xấu xa tỷ tỷ nhà mình: “Ngươi đừng ức hiếp Tử Cầm.”
“Ta ức hiếp cô ta?” Hạ Tề Ngọc giống như vừa nghe xong câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất thế giới này, mỉa mai chỉa vào Uy Tử Cầm: “Ngươi cũng nhìn thấy cô ta lấy súng dí vào đầu ta đi? Ngươi còn tận mắt đứng bên cạnh mà, chỉ nghe mấy lời mật ngọt đã quên nhanh như vậy?”
Uy Tử Cầm khúm núm cúi đầu 90 độ: “Thành thật xin lỗi, là ta không biết ngươi là chị của Hiểu Hiểu nên mới…”
“Xin lỗi cái P! Ngươi đánh chị của ta sao không nghe ngươi xin lỗi?”
“Đánh chị?” Hạ Trọng Hiểu khiếp đảm nhìn về Hạ Tề Ngọc: “Chị ba cũng bị đánh sao?”
“Là chị hai.”
Uy Tử Cầm vội vàng xua tay phủ nhận: “Ta không có đánh chị hai ngươi a!”
Hạ Tề Ngọc hừ hừ hai tiếng: “Thế nữ tiếp viên hàng không kia là thế nào?”
Uy Tử Cầm: “…”
Xong rồi, nàng lại đánh phải chị hai của bạn gái rồi!?
Hạ Trọng Hiểu hít một hơi đau lồng ngực, giống như mẫu hổ gào rống: “Uy Tử Cầm!!”
“Hiểu Hiểu, ta sai rồi, là ta không biết nàng là chị hai của ngươi.” Uy Tử Cầm đáng thương hề hề nắm chặt cánh tay nàng không buông: “Lúc đó ta thấy các ngươi đi chung nghĩ là bạn gái của ngươi, mà ngươi cũng nói đó là bạn gái cho nên ta mới…”
“Nên ngươi đánh chị hai của ta? Ngươi có biết từ nhỏ ta mất mẹ là do một tay chị hai chiếu cố ta hay không?”
Uy Tử Cầm rụt cổ lại, bày ra dáng vẻ mèo con ướt mưa: “Hiểu Hiểu, ta biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta có được không?”
“Ta đang rất tức giận không muốn nhìn mặt ngươi nữa! Lần nào ngươi cũng đánh nhau, ta vốn đã nói không thích như vậy nhưng ngươi không chịu nghe lời ta!!”
Giãy tay ra khỏi tay Uy Tử