Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Đa Lạp Thăm Hoàng Gia


trước sau

Đem cửa phòng trưởng phòng đẩy mạnh ra, bàn tay siết chặt thành đấm, nện từng bước vững chắc đến trước bàn làm việc. Bản thân đoán được kết cục khi hai người chạm mặt nhưng vẫn không khỏi luyến tiếc quá khứ tươi đẹp của cả hai. Coi như một lần ích kỉ đi, nàng chỉ muốn nhìn Uy Tử Cầm một chút thôi để biết đối phương có sống tốt không.

Trưởng phòng kinh ngạc dời mắt khỏi màn hình máy tính: “Hiểu Hiểu?”

“Ta muốn đi Thổ Áo.”

“Hả?”

Đầu trưởng phòng mắc kẹt trong khe cửa, gì đây, sao đột nhiên lại đổi ý muốn đi Thổ Áo?

Hạ Trọng Hiểu mím mím môi dưới, khóe mắt hơi đỏ, kiên trì lặp lại lần nữa: “Ta muốn theo đoàn phỏng vấn đến Thổ Áo, không cần làm chủ nhiệm, trưởng phòng xếp ta vào vị trí nào cũng được.”

“Ngươi thật là! Ban đầu đề cử thì ngươi không chịu đi bây giờ lại khăng khăng muốn theo, có phải ngươi cố tình gây sự với ta?”

“Xin lỗi trưởng phòng, ta hôm đó có chuyện bất đắc dĩ, hôm nay muốn xin ngươi cho ta cùng đoàn đến Thổ Áo làm việc.”

Trưởng phòng chống khuỷu tay lên mặt bàn, tay còn lại đẩy đẩy gọng kính: “Hạ Trọng Hiểu, cơ hội không bao giờ đến hai lần đâu.”

Tâm trạng nháy mắt tuột dốc không phanh, cảm giác hít thở có chút khó khăn, lẽ nào nàng và Uy Tử Cầm thật sự không còn cơ hội gặp lại?

Gượng gạo khom người cúi đầu: “Làm phiền ngươi rồi, xin lỗi.”

“Người trẻ tuổi các ngươi đều thiếu kiên nhẫn vậy sao?”

Nghi hoặc ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp gương mặt tràn ngập tiếu ý của trưởng phòng, bàn tay giấu bên dưới ngăn bàn rút ra một xấp giấy đặt trước mặt Hạ Trọng Hiểu. Mặc dù không biết trưởng phòng muốn bán thuốc gì trong hồ lô nhưng nàng vẫn bước lên cầm xấp giấy trên bàn xem thử.

Bên trên gọn gàng viết bốn chữ: [Danh sách nhân viên].

“Danh sách này đã đưa đến Thổ Áo vài ngày trước nhưng sáng nay lại bị trả về, bên Thổ Áo phản hồi danh sách nhân viên của chúng ta không đủ chuyên nghiệp. Ta còn đang đau đầu không biết phải chỉnh sửa thế nào thì ngươi đến tìm ta, bất quá vị trí chủ nhiệm đã giao cho Hà Nguyệt rồi không thể thu hồi lại được. Trước mắt còn vị trí hậu cần và âm thanh ánh sáng là còn thiếu, ngươi muốn vào đâu?”

“Cứ xếp ta vào hậu cần là được.” Hạ Trọng Hiểu kích động siết chặt tập giấy, nghiêm túc cúi đầu: “Cảm ơn trưởng phòng đã cho ta cơ hội.”

“Không còn gì, ngươi đến Thổ Áo lần này hảo hảo học hỏi, trở về thì thi thăng chức ta nghĩ ngươi có thể làm tốt.”

Hạ Trọng Hiểu bây giờ chẳng nghe được gì, đầu óc rối tinh rối mù. Chưa biết quyết định hôm nay của nàng là đúng hay không nhưng ít nhất nàng cảm thấy vui vẻ với lựa chọn này.

Rời khỏi văn phòng, một mình đón xe buýt quay về nhà sớm nửa tiếng, vẩn vơ suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Nếu lão thiên gia đã cho nàng thêm một cơ hội có nghĩa là muốn nàng gặp mặt nói chuyện thẳng thắn với Uy Tử Cầm, còn không chỉ liếc mắt nhau xem như tạm biệt cũng tốt.

Thời gian chờ đợi Thổ Áo phản hồi ít nhất là ba ngày, Hạ Trọng Hiểu cũng không chắc Uy Tử Cầm nhìn thấy danh sách nhân viên sẽ gật đầu hay là trả về. May mắn danh sách này không trình qua công chúa điện hạ mà qua quản gia của hoàng cung, sau khi kiểm tra trình độ và mức chuyên nghiệp nhân viên mà gửi phản hồi. Lần này danh sách được thông qua, những người bị gạch tên trong danh sách đành ngậm ngùi ở lại Cáp Á Lợi.

Hạ Trọng Hiểu mạc danh kì diệu được nhận, cũng không biết nên bày tỏ cảm xúc gì, cứ xem như hồ sơ của nàng thuận mắt nên quản gia mới trực tiếp cho vào danh sách. 

Lúc thông báo danh sách nhân viên thông qua kiểm tra của hoàng gia Thổ Áo, mọi người mới phát hiện Hạ chủ nhiệm cũng cùng đi, nhưng vị trí lại là hậu cần. Hạ Trọng Hiểu qua loa trả lời câu hỏi của đồng sự, hoàn toàn không để tâm đến việc bản thân làm chủ nhiệm hay hậu cần, dù sao mục đích của nàng đơn thuần đi gặp Uy Tử Cầm mà thôi.

“Đa đa, ta sẽ đi Thổ Áo.”

Hạ Trọng Hiểu chưa từng nói chuyện đi Thổ Áo với đa đa, mãi đến ngày mai lên đường thì buổi tối trong lúc ăn cơm mới thông báo.

Động tác tay của đa đa khựng lại, tỷ tỷ ngồi xung quanh sắc mặt ngưng trọng, bất khả tư nghị quan sát ấu muội đang ngồi đối diện.

“Tại sao?”

“Ta có chuyến công tác đến Thổ Áo, lần này đi sẽ có cơ hội tốt phát triển sự nghiệp. Trưởng phòng cũng nói nếu ta làm tốt nhất định đề cử ta vào vị trí tốt hơn trong đài truyền hình.”

Hạ Vũ Thần nhìn ấu nữ một hồi lâu rồi cúi đầu ăn cơm: “Bên Thổ Áo bây giờ là mùa hạ, ngươi mang mấy bộ quần áo thoải mái một chút đừng để bản thân ngộp ngạt.”

“Đa.” Hạ Phượng Vũ bất khả tư nghị than vãn: “Ngươi cứ như vậy cho Hiểu Hiểu đến Thổ Áo sao?”

“Cả nhà ăn cơm đừng nói chuyện này nữa, em gái ngươi phải đi công tác không phải đi chơi đâu.” Hạ Vũ Thần gắp thêm thức ăn vào chén của Hạ Trọng Hiểu thúc giục: “Ngươi cũng mau ăn đi rồi lên phòng thu dọn hành lí.”

Hạ Trọng Hiểu chậm chạp gật đầu, vô thức siết chặt đôi đũa trong tay.

Ăn xong cơm nàng chủ động đi rửa chén, ở trong bếp loáng thoáng nghe được ba tỷ tỷ cùng đa đa nói chuyện. Cả ba người đều không muốn nàng đi Thổ Áo nhưng đa đa vẫn làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên trầm mặc.

Chỉ có Hạ Trọng Hiểu biết, vì là nàng nên đa đa mới thỏa hiệp.

Tâm trạng nháy mắt chùn xuống, ra sức chà lau đến lòng chén mấy chục lần vẫn không phát hiện. Bản thân nàng đến nay vẫn chưa làm được gì cho đa đa, cũng không biết phải làm gì cho đa đa, trong lòng hiện tại rất không thoải mái.

Mãi đến khi Hạ Tề Ngọc đi vào thấy nàng nãy giờ chỉ rửa một cái chén thì lên tiếng nhắc nhở, Hạ Trọng Hiểu mới hoàn hồn rửa nhanh mọi thứ rồi quay về phòng.

Lần này đi chỉ có năm ngày nên Hạ Trọng Hiểu đơn giản chọn vài bộ quần áo thoải mái thấm hút mồ hôi tốt, không quên lấy thêm kem chống nắng. Hôm qua lướt weibo mới biết mùa hạ ở Thổ Áo nắng nóng khủng khiếp, nếu không bảo vệ kỹ lưỡng rất dễ bị cháy nắng.

Đương bận rộn thu dọn hành lý thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Tề Ngọc bước vào ném cho nàng một túi đồ: “Cầm lấy.”

Theo bản năng đưa tay tiếp nhận, cảm giác túi đồ có hơi nặng, luống cuống mở ra xem thử bên trong có gì. Nguyên là mỹ phẩm có tác dụng chống nắng, chẳng biết tỷ tỷ xấu xa này tìm được ở đâu nhưng nhìn lướt qua đều là sản phẩm đắt tiền.

“Ngươi cho ta sao?”

“Không lẽ cho ta?”

Hạ Trọng Hiểu ôm chặt túi đồ vào lòng, cảm động mở miệng: “Tề Ngọc, cảm ơn ngươi.”

“Bây giờ nói mấy lời này để làm gì, dù sao ngươi đã quyết định rồi thì ta cũng không nói thêm làm gì nữa.” Tay đặt lên trên nắm cửa vặn nhẹ một cái, Hạ Tề Ngọc chần chờ vài giây rồi nói tiếp: “Nếu ở Thổ Áo chẳng vui vẻ gì thì quay về đây, Cáp Á Lợi vẫn là nhà của ngươi.”

Nói xong liền vặn nắm cửa bước ra khỏi phòng, không quên giúp Hạ Trọng Hiểu đóng cửa lại.

Hai mắt có điểm xót cay, Hạ Trọng Hiểu lóng ngóng chà lau nước mắt đang chảy xuống, gì chứ, chuyện này có gì đáng để khóc đâu. Lần này đi Thổ Áo mục đích đơn thuần là xem Uy Tử Cầm sống thế nào rồi sẽ quay về Cáp Á Lợi, cũng không phải cả đời đều ở nơi đó.

Nhìn qua hành lý đang sắp xếp dang dở trước mặt, bản thân nàng đã quyết định đi con đường này thì dù cho có gặp chuyện đau lòng vẫn sẽ không đột ngột từ bỏ.  Vươn tay kéo Doraemon 200cm về phía mình, ở trên gương mặt tròn trịa nhéo nhéo mấy cái.

“Ta cũng muốn mang ngươi đi theo lắm nhưng ngươi cồng kềnh thế này sợ không được phép mang lên máy bay.”

Doraemon vẫn cười sáng lạn như cũ giống như không biết buồn phiền, Hạ Trọng Hiểu vỗ lên mặt nó vài cái nữa mới đem đặt về chỗ cũ. Thời gian không còn nhiều, tranh chủ lấy thêm vài bộ quần áo nhét vào trong vali, tiện thể nhét cả vài ba con Doraemon cỡ nhỏ vào trong. Chọn thêm hai con lớn để ôm lên trên máy bay, buổi tối ở chỗ lạ không có Doraemon nàng sẽ không thể chợp mắt nổi.

Thu dọn xong cũng gần 11h đêm, mệt mỏi ngã lăn xuống giường, tiện tay kéo chăn che lấp thân thể. Nghĩ nhiều chỉ càng thêm phiền não, chuyện đến đâu thì đến, nàng không có nhiều tinh lực để nghĩ ngợi thêm nữa.

8h sáng Hạ Trọng Hiểu thức dậy chuẩn bị mọi thứ để lên đường đến sân bay, đa đa thậm chí còn dậy sớm hơn nấu bữa sáng và dặn dò nàng tỉ tỉ thứ trước khi rời khỏi nhà. Đây là lần đầu Hạ Trọng Hiểu xa nhà đến nước ngoài tránh không khỏi mọi người ai nấy đều lo lắng, quan trọng hơn hết nha đầu này tiếng Thổ Áo vẫn chưa nói rành. Đại tỷ lúc này chỉ muốn leo lên trên máy bay theo nàng qua Thổ Áo để làm thông dịch viên, giống như sợ người khác sẽ lừa đem ấu muội bán đi mất.

Mãi đến 8h30 Hạ Trọng Hiểu mới ra khỏi nhà, đến sân bay thì gần 9h, mọi người đều làm xong thủ tục chỉ chờ mỗi mình nàng. Mặc dù không ai nói gì nhưng Hạ Trọng Hiểu biết mọi người đều không vui vẻ với việc nàng đến muộn, nhanh chóng đến quầy làm tất cả thủ tục để cùng mọi người lên máy bay đến Thổ Áo.

Cáp Á Lợi

nằm ở phía nam Thổ Áo, mất ít nhất bốn tiếng di chuyển bằng máy bay. Mọi người tranh thủ chợp mắt trước khi đến Thổ Áo, riêng Hạ Trọng Hiểu thì ngồi xem lại lịch trình của mình. Hôm nay mọi người sẽ đến Thổ Áo vào buổi trưa, dùng cơm xong sẽ bắt tay vào chuẩn bị mọi việc để sáng sớm mai trước khi trời nắng nóng sẽ ghi hình.

Nhiệt độ đo được hiện tại của Thổ Áo là hơn 40 độ C, nếu không tranh thủ quay sớm thì phải dời sang hôm sau hoặc đứng chịu trận dưới cái nắng kinh khủng này. Tất nhiên chẳng ai muốn vừa phơi nắng vừa ghi hình nên chỉ có thể cùng nhau thức khuya để chuẩn bị sáng sớm khi mặt trời vừa lên bắt đầu quay.

Ghi hình suốt một tuần sau đó sẽ quay về Cáp Á Lợi xử lý hậu kì, mọi thứ cũng không quá khó khăn đối với nàng.

“Chủ nhiệm.”

Theo thói quen quay đầu lại, bất quá người mà nữ nhân viên kia tìm là Hà Nguyệt. Hạ Trọng Hiểu xấu hổ gãi gãi mũi, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục lật lịch trình để xem.

Hà Nguyệt đắc ý nói lớn cho cả Hạ Trọng Hiểu nghe thấy: “Ta là chủ nhiệm sao? Úc, suýt chút quên mất, Hạ chủ nhiệm bây giờ là Hạ hậu cần rồi.”

Chậm rãi kéo tai nghe nhét vào tai, tiếp tục giả điếc không nghe.

Nghe nhạc một lúc thì Hạ Trọng Hiểu ngủ quên mất, mãi đến khi Bao Ngọc ngồi bên cạnh lay lay mấy cái mới giật mình tỉnh dậy. Mơ màng theo chân mọi người xuống máy bay, lâu lâu lại đưa tay xốc lại hai con Doraemon đang kẹp trong nách.

“Xin chào, ta là quản gia Mercado của hoàng gia Thổ Áo, các vị chính là nhân viên đài truyền hình đến từ Cáp Á Lợi?”

“Đúng vậy, hôm nay đã làm phiền quản gia đường xa đến đón.” Hà Nguyệt vén tóc dài ra sau, duỗi thẳng hai chân dài thon gọn, kéo khóe môi mỉm cười: “Sau này còn phải làm phiền quản gia nhiều hơn.”

“Không vấn đề, mời mọi người lên xe đến hoàng cung.”

Uông quản gia đích thân mở cửa xe cho mọi người, Hà Nguyệt nhanh chóng bước vào trong xe, tiện tay kéo Bao Ngọc và đồng sự thân thiết ngồi cùng mình. Hạ Trọng Hiểu cùng vài đồng sự khác thì ngồi xe sau nối đuôi theo xe quản gia đến hoàng cung.

Tài xế đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Các vị từ Cáp Á Lợi đến đây chắc là rất mệt mỏi nhỉ? Dù sao từ Cáp Á Lợi muốn ngồi máy bay đến Thổ Áo cũng mất vài tiếng đồng hồ, mọi người trông phờ phạc đấy.”

Đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, quay sang đồng sự hỏi nhỏ: “Ông ấy đang nói gì thế?”

Đồng sự ngơ ngác nhìn nhau, cũng chẳng biết tài xe đang nói cái gì.

Hạ Trọng Hiểu đành mở điện thoại gọi cho đại tỷ, rất nhanh bên đầu dây kia truyền đến tiếng nói: “Đến nơi rồi sao?”

“Chị ơi cứu ta, ngươi nghe xem ông ấy nói cái gì, trong xe không ai biết tiếng Thổ Áo cả.”

Hạ Phượng Vũ: “…”

Rốt cuộc đám người này làm sao qua được phỏng vấn xin việc vậy?

Hạ Phượng Vũ bất đắc dĩ dùng tiếng Thổ Áo hỏi lại sư phụ lái xe, hai người trao đổi một lúc thì quay sang dịch lại cho Hạ Trọng Hiểu nghe. Toàn bộ câu chuyện đơn giản chỉ là thăm hỏi xã giao, sáu con người ngồi trong xe đần thối mặt ra, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Chạy xe thêm mười phút thoáng thấy từ xa hoàng cung Thổ Áo bệ vệ nghiêm trang dần hiện ra trước mặt. Xe chạy thẳng vào trong cổng, rẽ bên trái đến bãi đỗ, hai hàng cận vệ hoàng gia thẳng tắp đứng chờ sẵn.

“Mọi người xuống xe chờ kiểm tra rồi mới được vào hoàng cung.”

Uông quản gia hướng dẫn mọi người xếp thành hàng, cận vệ hoàng gia bắt đầu tiến lên kiểm tra. Hạ Trọng Hiểu theo bản năng lùi lại né tránh cánh tay của cận vệ muốn chạm vào cơ thể.

“Xin lỗi, ta là khôn trạch.”

Động tác tay của cận vệ khựng lại, xấu hổ lùi trở về vị trí của mình.

Uông quản gia đưa mắt nhìn qua, hơi nâng cánh tay lên, nữ hầu thay thế cận vệ giúp Hạ Trọng Hiểu kiểm tra. Đến cả hành lí cũng bị lấy hết ra, kiểm tra cả vali rồi nữ hầu sẽ giúp xếp lại vào bên trong.

“Tiểu thư, con chồn kia của ngươi cần phải kiểm tra.”

Hạ Trọng Hiểu cảm giác Uông quản gia có lẽ đã quên mất nàng rồi, nhưng không tiện lên tiếng hỏi, đành đưa Doraemon cho cận vệ kiểm tra. Đơn giản là lật trái lật phải rồi bóp bóp mấy cái kiểm tra có vũ khí bên trong hay không, xong xuôi thì trả lại cho Hạ Trọng Hiểu.

“Mọi người có thể quay trở về phòng nghỉ ngơi đợi khi nữ hầu lên mời có thể xuống nhà ăn dùng cơm.”

Vừa nói Uông quản gia vừa giao chiếc khóa cho mỗi người, đến Hạ Trọng Hiểu lại đột nhiên hết chìa khóa.

“Xin lỗi, do chuẩn bị gấp gáp nên không đủ phòng, phiền tiểu thư ở tạm ở trong phòng phụ có được không?”

Hà Nguyệt che miệng tránh phát ra tiếng cười: “Quản gia khách khí rồi, cô ấy là nhân viên hậu cần bị thừa nên không có phòng cũng không sao.”

Hạ Trọng Hiểu cảm giác có bàn tay của Uy Tử Cầm nhún vào, bằng không hoàng cung lớn thế này sao lại không có phòng cho nàng?

“Không sao, phòng phụ cũng được.”

Chỉ đợi Hạ Trọng Hiểu nói câu này, quản gia đưa cho nàng một chiếc chìa khóa khác với mọi người. Nữ hầu bước lên dẫn đường đưa mọi người về phòng của mình, lần này Hạ Trọng Hiểu còn tưởng mình sẽ phải tự tìm nhưng may mắn quản gia cũng còn lương tâm không làm như vậy.

Nữ hầu sải bước không dài không ngắn, động tác chỉnh chu vừa phải nhưng vẫn có chút cứng nhắc. Bọn họ đều được đào tạo từ khi còn trẻ, và quen dần việc đi đứng ăn nói như vậy khi bắt đầu làm việc ở hoàng cung cho đến khi về già.

Đi theo sau lưng nữ hầu, cố gắng quan sát đường đi hai bên nhưng lại không cách nào nhớ nổi toàn bộ. Hết rẽ trái rẽ phải rồi lại lên lầu, sau đó lại vòng trái vòng phải, đầu Hạ Trọng Hiểu tức thì to như cái đấu. Chẳng biết đi bao lâu mới đến được phòng phụ mà quản gia nói đến, nhìn từ bên ngoài vào không có cảm giác nhỏ bé cho lắm.

Nữ hầu quay lại dùng tiếng Cáp Á Lợi giới thiệu: “Đây là phòng của tiểu thư, ngươi có thể dùng chìa khóa để vào phòng.”

“A, vâng.”

Hạ Trọng Hiểu lóng ngóng tra chìa vào ổ, lạch cạch một tiếng rất nhỏ liền mở ra được, dùng sức đẩy mạnh cửa vào trong phòng. Nữ hầu đợi nàng đi vào thì theo phía sau, cầm lấy remote trên bàn chỉnh nhiệt độ phòng.

“Thời tiết ở Thổ Áo vào mùa này vô cùng nóng bức vì vậy tiểu thư nên chỉnh nhiệt độ trong phòng thấp một chút tránh để bản thân bị sốc nhiệt. Trong phòng cũng có túi chườm, ô và một số nước uống giải nhiệt có thể tùy ý sử dụng hoàn toàn không tính phí.”

Đặt lại remote xuống bàn, nữ hầu di chuyển đến chỗ mành cửa nói tiếp: “Đây là cửa sổ, từ đây nhìn xuống là vườn hoa của hoàng cung, có thời gian tiểu thư nên xuống dưới tham quan nhưng hạn chế chụp ảnh.”

Nói xong lại di chuyển sang bức tường gần giường ngủ, vươn tay ấn vào nút trên tường lập tức bức tường di chuyển để lộ phòng tắm tiện nghi phía sau. Hạ Trọng Hiểu há hốc mồm, nàng còn nhớ phòng ngủ của Uy Tử Cầm ở biệt thự hoàng gia cũng có bức tường như thế, nhưng phía sau là vườn hoa không phải phòng tắm.

“Đây là phòng tắm, tiểu thư tùy ý sử dụng, có gì không hiểu có thể gọi ta đến hướng dẫn.”

“Làm phiền, cảm ơn rất nhiều.”

Nữ hầu hướng nàng gật đầu xem như tạm biệt rồi xoay người rời khỏi phòng.

Hạ Trọng Hiểu lần nữa đánh giá toàn bộ căn phòng của mình, hoàn toàn nơi này không có chút gì giống phòng phụ, so với phòng ngủ của Uy Tử Cầm trong biệt thự chỉ hơn không kém. Lẽ nào phòng khác còn lớn hơn, tiện nghi hơn căn phòng này sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện