Ly rượu vang đỏ như máu bất chợt đổ xuống đầu Mặc Kỳ Tuyết – Cao thiếu phu nhân.
Mà người đổ là đại thiếu gia của Cao gia cũng chính là người chồng mới cưới của cô.
Bên cạnh hắn còn đang ôm một cô gái.
Mặc Kỳ Tuyết khẽ mím môi tủi thân.
Hôm nay là bữa tiệc của giới thượng lưu vậy mà hắn lại ôm tình nhân đi dự, bỏ cô đi một mình mặc dù cô là vợ mới cưới về.
Cao thiếu gia hắn là đang nhục nhã cô sao.
Ly rượu kia thật đắng chát, dội thẳng vào đầu như muốn thức tỉnh cô rằng: cuộc hôn nhân này một chút cũng không có kết quả tốt đẹp
Ả tình nhân giả bộ quan tâm hỏi:
-Ôi! Mặc tiểu thư không sao chứ?
Rồi quay sang tỏ vẻ trách móc hắn:
-Việt Xuân sao anh có thể làm vậy với cô ấy ?
Cao Việt Xuân xoa đầu một cách cưng chiều đáp lại:
-Kỳ Nhi à.
Em không nên lương thiện với loại đàn bà này.
Anh đưa em đi thưởng thức đồ ăn ngon nha.
Rồi hắn quay sang nhìn cô một ánh mắt chán ghét:
-Thật là buồn nôn!
Cô đứng nơi đó, đứng giữa không gian buổi tiệc, trước sự bàn tán chê bai của mọi người.
Ngày hôm sau kiểu gì cũng lên tin đầu đề rằng: Đại thiếu phu nhân mới vào cửa của Cao gia bị vứt bỏ giữa buổi tiệc thượng lưu.
Liễu Như chạy vội đến cầm theo cái khăn lau cho Mặc Kỳ Tuyết:
-Tuyết Nhi! Sao tớ mới đi được một lúc thì cậu lại thành ra thế này? Lại là tên chồng khốn nạn kia của cậu phải không? Để đó tớ sẽ xử lí hắn.
Mặc Kỳ Tuyết cố gắng nở ra một nụ cười khuyên ngăn:
-Được rồi mà! Chúng ta về thôi.
Cô ở lại đây chỉ càng thêm mất mặt.
Mặc Kỳ Tuyết bước vào cổng biệt thự mà cảm thấy lạnh lẽo, cô quạnh.
Cưới nhau được một tháng mà hắn chỉ về nhà có đúng 2 lần.
Đêm tân hôn hắn đi hẹn hò với tình nhân.
Bỏ lại cô một mình trong căn phòng nốc từng chai rượu đến sáng.
Nằm trong một vũng nước mơ hồ đến khi người hầu phát hiện mới cứu kịp thời.
-Thiếu phu nhân người có muốn uống một chút canh giải rượu không ạ?
-Không cần đâu.
Tôi muốn nghỉ ngơi.
Đêm nay thiếu gia sẽ không về đâu.
Đừng gọi tôi nhé.
Nói rồi Mặc Kỳ Tuyết lên tầng vào phòng vệ sinh mở vòi nước chảy hết cỡ rồi ngồi gục xuống khóc một trận.
Tiếng nước chảy rào rào có thể làm ẩn đi cái tiếng khóc bi thương của cô.
Mặc Kỳ Tuyết không muốn cho người khác thấy cái bộ dạng hiện tại của mình.
Phải! Cô yêu hắn.
Yêu đến sâu tận tâm can.
Yêu hắn 5 năm.
Chỉ vì một hành động hắn giúp đỡ cô mà cô đã động lòng theo đuổi hắn.
Mặc gia với Cao gia liên hôn, thuận theo thế đó cô gả cho hắn.
Nhưng vào đêm tân hôn cô mới biết Cao thiếu gia hắn đã có người trong lòng rồi, là nữ diễn viên nổi tiếng Giai Kỳ.
Nhưng ả tự nhiên bỏ đi nên cô mới thuận thế gả cho hắn.
Những tưởng rằng “ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chỉ cần cô kiên trì, chỉ cần cô có tâm thì sẽ nắm giữ được trái tim hắn.
Mặc Kỳ Tuyết tự an ủi bạn thân mình:
-Không sao! Không sao hết! Mặc Kỳ Tuyết.
Đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau, những tia nắng lé loi chiếu vào khiến cô dần tỉnh giấc.
A! Hôm nay phải đến công ti.
Mặc