Đây là giấy tờ ly hôn mà cô Mặc nhờ tôi mang đến cho Cao tổng.
Mong rằng Cao tổng hãy nhanh kí vào bởi vì tôi không có nhiều thời gian ở đây và cũng không mong muốn phải làm lại đống thỏa thuận này lần thứ hai.
Luật sư Cảnh nghiêm giọng nói thẳng với Cao Việt Xuân.
Đúng là không sợ trời không sợ đất mà.
Phía sau anh ta là Mặc thị, Cao Việt Xuân dám làm gì anh ta ở đây sao? Lúc trước còn nể mặt ba phần nhưng từ lúc tên khốn kiếp này làm tiểu thư khóc thì nên dìm chết hắn cũng không đủ, huống gì phải khách phí với hắn.
Thấy Luật sư Cảnh dám ăn nói với mình như vậy làm Cao Việt Xuân nhăn mày tức giận nhưng cố vẫn nở một nụ cười gượng ép.
Đúng là anh ta không dám làm gì thật.
Hiện tại không nên xưng đột với người của Cao thị.
Hôn nhân chính trị này đã bị hủy thì quan hệ giữa Cao thị và Mặc thị như một tờ giấy mỏng, chỉ cần một chút gió có thể bị xé toạc.
Hiện tại thời cơ chưa chín muồi để trở mặt với Mặc thị.
- Tôi sẽ xem xét một lúc.
Luật sự Cảnh có thể ngồi ở ghế đợi được không?
Luật sư Cảnh nghe vậy thì nhăn mày như kiểu không có kiên nhẫn, ngồi đợt là một chuyện gì thật phiền phức, nhưng anh ta vẫn ngồi xuống.
Biểu cảm nho nhỏ thoáng qua này tất nhiên không thể qua mặt được Cao Việt Xuân.
Lúc này Cao Việt Xuân đang cố nhịn.
Một người lúc nào cũng phải để cho người khác kính trọng như anh ta mà bây giờ bị một tên luật sư cũng có thể đè đầu cưỡi cổ.
Phải cố nhịn.
Ngồi lật xem giấy tờ ly hôn.
Từng chữ từng chữ hiện rõ trên giấy về việc anh và cô sẽ không còn là quan hệ vợ chồng như trước làm ngực của Cao Việt Xuân có chút nhói nhói.
Anh đã động tâm với cô rồi sao? Động tâm với người con gái cao quý nhưng luôn hạ mình chăm sóc anh - Mặc Kỳ Tuyết? Không được.
Anh đã có lời hứa với Giai Kỳ.
Không thể thất hứa được.
Cao Việt Xuân cầm chiếc bút lên để ký tên nhưng dường như chiếc bút như được phù phép nặng ngàn ký làm anh không thể viết ra nổi tên của mình trên giấy được.
Tay lúc này có chút run run nhưng vẫn cố gắng để cho xong tên của mình - Cao Việt Xuân.
Điều đó đã nằm hết trong tầm mắt của Luật sư Cảnh.
Anh khẽ nhếch miệng mỉa mai tên ngu ngốc đang ngồi trên bàn đối chọi với tâm trí của bản thân kia: Hối hận rồi sao? Không biết quý trọng thì giờ có hối hận cũng không đến lượt anh đâu.
Đáng đời.
Luật sư Cảnh cũng khá ngạc nhiên khi Cao Việt Xuân không xem kĩ thỏa thuận về tài sản.
Dù tiểu thư đã nói rằng côấy không cần một phân tiền của Cao Việt Xuân nhưng ngu gì mà không lấy chứ.
Anh ta đã cho ngay vào thỏa thuận, tài sản nhận được sau khi ly hôn của Cao Việt Xuân sẽ được chia đôi cho hai người.
Sau nhận được anh sẽ chuyển vào tài khoản cho Mặc Kỳ Tuyết.
Điều anh ta bất ngờ chính là Cao Việt Xuân lại không hề chú ý đến.
Nhưng luật sự Cảnh không hề biết, không phải là Cao Việt Xuân không đọc mà là bấy giờ anh chỉ quan tâm về việc quan hệ của anh và Mặc Kỳ Tuyết sau khi ly hôn chứ tài sản đối với anh không quan trọng.
Thấy Cao Việt Xuân đã ký xong, luật sư Cảnh nhanh chóng đứng dậy chào qua loa:
- Cảm ơn Cao tổng đã hợp tác.
Tôi sẽ thông báo cho cô Mặc.
Tạm biệt.
Kèm theo đó là tiếng đóng cửa phòng giám đốc rầm một tiếng.
Đúng là kiêu ngạo đến tận trời mà.
Sau khi luật sư Cảnh rời đi, cơn giận của Cao Việt Xuân đã chìm xuống gần hết.
Là một người thừa kế anh đã được dạy phải kiềm chế bản thân vì lợi ích.
Giờ mà gây chuyện với tên này thì thật là vừa mất mặt lại bị rút vốn đi một số dự án.
Tuy nhiên, khi anh về đến biệt