Trong phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng động, biết người đang nằm trên giường cuối cùng đã tỉnh thì Ý Hiên liếc sang hướng xuống cười khinh bỉ cái bộ dạng thảm hại của bạn mình:
- Tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng tôi sắp phải tốn một khoản tiền để mua hoa và hương thắp cho cậu nữa cơ.
Trong lòng cậu ta thầm mắng: “Khốn khiếp.
Chỉ biết báo nhau.
Đêm qua tôi còn đang đi hẹn hò vậy mà phải bỏ dở giữa chừng chạy về cấp cứu cho cậu.
Sao không chết luôn đi”
Bị chế giễu nhưng Cao Việt Xuân không đáp lại một câu nào, anh nhắm mắt lại không muốn đối diện với mọi thứ.
Hiện tại chẳng có gì có thể làm anh để ý đến nữa ngoại trừ cô ấy.
Ý Hiên thấy vậy mồm nhanh hơn não càng muốn chọc điên Cao Việt Xuân thêm.
Mấy khi thấy người luôn ở tầm cao lại như rơi xuống vực thẳm như vậy chứ.
Đúng là giỏi công việc nhưng mà ngu ở tình mà.
Phải nhân cơ hôi thôi chế giễu cậu ta chút cho hả dạ.
Khéo miệng của Ý Hiên nhếch lên cùng với những câu nói mỉa mai:
- Haha.
Đường đường Cao đại thiếu gia luôn luôn được mọi người ca tụng, nắm được mọi trái tim phụ nữ.
Không ngờ bây giờ lại nằm đây thảm hại tương tư một người.
Chậc, không biết mấy người ngoài kia thấy thì sao nhỉ? Nếu tôi mà là cậu chắc tôi chẳng dám nhìn mặt ai mà đâm đầu vào tường đi chết cho rồi.
Đáng đời.
Vừa dứt lời cổ Ý Hiên đã bị người vốn nằm trên giường nắm lấy.
Cao Việt Xuân thít chặt cổ áo như muốn thắt cổ Ý Hiên.
Sát khí như muốn giết người trong ánh mắt của anh khiến Ý Hiên khiếp sợ, mồ hôi muốn chảy ròng ròng.
Anh hét lên:
- Im đi.
Tuy nhiên sự khiếp sợ trong mắt người bị nắm cổ lại chỉ xuất hiện mấy giây rồi quay trở lại thành sự bình tĩnh nhìn thẳng đối mặt.
Bởi vì sao? Bởi vì anh biết thừa là Cao Việt Xuân không dám.
Ý Hiên không sợ chết mà vẫn tiếp tục nói:
- Cậu tức giận cái gì? Cậu xứng để tức giận sao? Người muốn tức giận, người muốn đánh cậu để hả dạ là Mặc Kỳ Tuyết kia kìa.
Cậu làm tổn thương cô ấy bao nhiêu lần rồi cậu có đếm được không hả? Cậu có biết là mỗi lần bị cậu sỉ nhục như vậy cậu có biết cô ấy sẽ như thế nào không? Cái lúc mà cô ấy đáng được tôn trọng thì cậu lại công khai trước mọi người sỉ nhục cô ấy.
Vậy thì cô ấy đã phải trải qua như thế nào cậu có biết rõ không? Mấy cái cảm xúc vặt vãnh mà cậu đang cảm nhận hiện tại chưa bằng được một phần trăm, phần ngàn những đau đớn mà cậu đã gây ra cho Mặc Kỳ Tuyết.
Làm ơn đi.
Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối thôi cơ mà.
Lời nói của Ý Hiên đã làm cho Cao Việt Xuân phải sửng sốt, hai tay của anh dần buông thõng xuống.
Phải.
Anh có quyền gì để tuyệt vọng cơ chứ.
Người gây ra mọi chuyện chính là anh cơ mà.
Cô ấy bỏ rơi anh là phải thôi.
Thật đáng chết.
Nhưng mà bản thân Ý Hiên cũng mừng khi Cao Việt Xuân đã nghe thấy lời anh nói.
Anh phải để cho cái tên ngốc này cảnh tỉnh ra, phải khiến hắn hối hận với những gì đã làm.
Tuyệt vọng hiện tại có ích gì chứ? Sao không đứng dậy mà cứu vãn mọi chuyện đi.
Cao Việt Xuân nằm lại xuống giường.
Một tay vắt lên trán che hết cả đôi mắt của mình.
Hiện tại anh không muốn làm gì, trông anh vẫn chưa chấp nhận nổi thực tại đang diễn ra này.
Anh phải làm sao đây?
Ý Hiên thở dài:
- Lúc trước tôi đã khuyên cậu bao lần rồi cơ mà.
Giờ đã thấy kết quả chưa.
Đáng đời cậu thôi.
Vợ hiền vợ đẹp thì lại không thích, cứ đâm đầu vào mấy con rắn độc ngoài kia.
Hiện tại nằm đây tuyệt vọng thì làm được gì hả? Trông ra gì lắm sao?
Thấy Cao Việt Xuân không phản ứng lại, Ý Hiên lại nói tiếp:
- Cái bộ dạng của cậu nếu để Mặc Kỳ Tuyết nhìn thấy thì tôi đảm bảo cô ấy