Sau khi Cao Việt Xuân chịu rời đi thì Mặc Kỳ Tuyết cũng nhanh chóng chạy vào nhà kính đóng cửa cần sự yên tĩnh.
Thật ra là cô đang trốn tránh.
Trốn tránh cái đám nheo nhóc của studio Bích Lam đang đứng trực trước cửa kia kìa.
Haiz.
Rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì mà làm cô sốc như vậy cơ chứ? Bộ anh ta uống lộn thuốc hay có ai đó khai sáng cho anh ta á hả? Thật là khó hiểu.
Mặc Kỳ Tuyết nhanh chóng vỗ vỗ vào hai má để tìm lại sự tỉnh táo lúc đầu.
Giờ không phải là lúc suy nghĩ tình cảm vớ vẩn linh tinh, cô cần phải tập trung chỉnh sửa và hoàn thành cho xong các bộ Rừng xanh để cho buổi trình diễn thời trang sắp tới nữa.
Mấy thứ vớ vẩn đó mau biến đi, biến đi.
Xùy xùy…
Gần tám giờ tối Mặc Kỳ Tuyết mới mệt mỏi lết cái xác về đến nhà.
- Cô chủ.
Mừng người trở về.
- Ừ.
Đi chuẩn bị nước tắm đi, tôi muốn đi tắm.
Cô hầu cung kính đáp:
- Dạ cô chủ.
Mặc Kỳ Tuyết bấy giờ mới mở điện thoại lên.
Ôi đã gần tám giờ rồi sao, cô mới sực nhớ đến cuộc hẹn với Cao Việt Xuân.
Phải nhanh chóng đi tắm rửa rồi sửa soạn thôi.
Anh ta rất ghét để người khác phải chờ đợi mình.
Tuy nhiên, một hồi thì Mặc Kỳ Tuyết sực nhớ ra.
Ủa? Mắc mớ gì mình phải như thế.
Kệ anh ta chứ.
Thấy không chịu được thì mình không đi nữa.
Hứ.
Tưởng rằng bổn tiểu thư dễ dàng đáp ứng vậy sao.
Cho anh đợi đi nhá.
Cao Việt Xuân đã đậu xe ở dưới cổng nhưng anh cũng không dám thúc giục.
Anh nhớ lời của Ý Hiên đã dặn anh:
- Phải trân trọng.
Nhớ chưa hả? Phải trân trọng người ta đấy.
Nếu không thì chịu ế cả đời đi.
Vậy là từ đó hành trình theo đuổi vợ cũ của Cao tổng bắt đầu.
Một lúc rất lâu sau thì Mặc Kỳ Tuyết mới trang điểm xong xuôi, cô chọn váy áo thật lâu và rời khỏi nhà.
Vừa bước ra đã phải giật mình khi thấy xe của Cao Việt Xuân đã đậu trước cổng từ bao giờ.
Bình thường hắn luôn ghét phải chờ đợi người khác mà.
Cô cứ tưởng hắn đã phải tức giận bỏ đi từ lúc nào chứ.
Thật là khó hiểu, uống lộn thuốc hay gì không biết?
Khi vừa nhìn thấy Mặc Kỳ Tuyết thì Cao Việt Xuân nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc rồi mở cửa xe, chậm rãi đi đến đối diện Mặc Kỳ Tuyết.
- Hôm nay em thật đẹp.
Hả? Hắn vừa nói gì vậy? Không lẽ hôm nay cô làm việc nhiều quá nên hoa mắt xong tai cũng nghe nhầm sao? Mặc Kỳ Tuyết nghĩ là ngày mai nên đi khám thử xem, khả năng cao là tai có vấn đề rồi.
Cao Việt Xuân có ngày mà cũng khen cô cơ đấy.
Thấy Mặc Kỳ Tuyết cứ nhìn thẳng mình mà không đáp lại khiến Cao Việt Xuân cảm thấy càng bối rối hơn, anh gãi gãi đầu.
Nhìn anh hiện tại không khác gì trai trẻ lần đầu đi tán gái mặc dù đã sắp ba mươi và đã có vợ rồi đấy.
Ôi trời đất ơi.
Không ngờ cũng có một ngày Cao đại thiếu gia phải cảm thấy khó xử trước một người phụ nữ.
Nếu ai mà biết chắc phải há hốc mồm quá.
Nhìn biểu hiện của Cao Việt Xuân cũng khiến Mặc Kỳ Tuyết phải kinh ngạc, lần đầu tiên cô thấy mặt này của anh.
Để xóa bỏ bầu không khí ngượng ngùng này, Mặc Kỳ Tuyết làm khuôn mặt lạnh, gật nhẹ đầu:
- Cảm ơn anh.
- Chúng ta nên đi thôi.
Cao Việt Xuân nhanh chóng mở cửa ghế kế bên cho Mặc Kỳ Tuyết nhưng khổ nổi là Mặc Kỳ Tuyết lại không quan tâm mà nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, mở cửa ở ghế sau và ngồi vào.
Hành động đó đã làm cho Cao Việt Xuân phải ngỡ ngàng, anh cảm thấy lồ ng ngực lại có chút đau.
Hai người cuối cùng cũng đến nhà