Mặc Kỳ Tuyết thở dài mệt mỏi ngồi xuống giường.
Đây chính là lần đầu tiên cô không kiểm soát được cảm xúc của mình như vậy.
Mẹ Vân đi lên thông báo một tiếng:
-Thiếu phu nhân, Mặc phu nhân đến tìm người ạ.
Vừa dứt lời, Lan Nhiên và con gái của bà ta đẩy ngã mẹ Vân, xông vào phòng một cách ngang nhiên.
- Chị, sao trông chị lại thảm thế này.
Giọng nói châm biếm này là của em gái cô - Mặc Lâm.
Cô ta ngắm nghía từ đâu đến chân Mặc Kỳ Tuyết rồi ra vẻ mỉa mai:
- Em nghĩ chị may mắn gả cho người mà nhiều nữ nhân ao ước thì sẽ được hạnh phúc chứ.
Không nghĩ rằng mới được thời gian ngắn lại được lên mặt báo một cách nhục nhã như vậy.
Nói rồi Mặc Lâm vỗ tay nhẹ đề ra ý tưởng vô cùng lớn mật:
- Hay là em thay chị làm thiếu phu nhân Cao gia, biết đâu anh rể sẽ yêu thương em thì sao?.
Khuôn mặt của Mặc Kỳ Tuyết âm trầm trước lời nói hỗn hào của cô em gái.
À không, đúng ra cô ta cũng chẳng phải do mẹ cô sinh ra, chỉ là con gái riêng mà cũng dám trơ trẽn như vậy.
- Ồ.
Tôi còn chưa chết mà cô đã muốn thay thế vị trí thiếu phu nhân này rồi sao? Xem ra mẹ cô lại không dạy dỗ cô cho đàng hoàng rồi.
À không, chính xác hơn là mẹ nào con nấy.
Mặc Lâm nghe câu châm biếm nên nổi điên lên, giơ tay định tát Mặc Kỳ Tuyết:
- Cô…
Mặc Kỳ Tuyết nắm chặt cổ tay Mặc Lâm ngăn cản cú tát.
Đồng thời cô cũng tranh thú đáp trả ngày vào má Mặc Lâm.
Đúng lúc hôm nay cô tâm trạng không tốt, Mặc Lâm lại tự đưa đến cửa thì ngại gì không xả.
Khuôn mặt của Mặc Lâm đỏ ửng in dấu bàn tay của kẻ đánh.
Trông thật chật vật.
Lan Nhiên sững người, bà không kịp phản ứng gì.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Bà chạy lại ôm lấy Mặc Lâm, vừa xoa vừa quay lại trách Mặc Kỳ Tuyết:
- Tuyết Tuyết, sao con có thể đánh em gái ra nông nỗi thế này? Con bé chỉ là trêu đùa con một chút thôi mà.
Mặc Kỳ Tuyết khinh bỉ cái giọng điệu “liễu rũ” của bà ta:
- Trêu đùa? Haha.
Lại có chuyện một đứa con riêng dám ăn nói với tôi như vậy.
Cô ta còn dám tơ tưởng trèo lên cả giường của anh rể cơ mà.
Một cái tát đó là quá nhẹ nhàng rồi.
Mặc Kỳ Tuyết nhìn thẳng mắt của Lan Nhiên mà đe dọa:
- Nếu cô ta còn dám hỗn như vậy thì cái họ Mặc của cô ta đến lúc nên thu hồi lại rồi.
Bà nên dạy dỗ lại cô con gái riêng của bà đi, tránh làm mất mặt Mặc Gia.
Lan Nhiên gật đầu lia lịa, khuôn mặt lấy lòng tay đem ra hộp cháo:
- Nghe tin con bị ốm, ta và cha con vô cùng lo lắng.
Cha con, ông ấy gần đây bận rộn công việc nên ta với em gái sang đây thăm con.
Đây là cháo tổ yến do chính tay ta nấu để con bồi bổ.
Mong rằng con nể mặt ta mà bỏ qua cho Mặc Lâm.
Trong lời nói của bà ta, một câu hai câu đều thể hiện việc bà ta vô cùng quan tâm, lo lắng cho cô, còn nấu cả cháo tổ yến.
Đúng là khẩu phật tâm xà.
Một tiểu tam nhân cơ hội leo lên vị trí phu nhân Mặc gia nào có sự tốt đẹp gì.
Mặc Kỳ Tuyết cô không phải đóng vai một cô con gái ngoan làm gì, thẳng thừng đáp lại:
- Cảm ơn, nhưng những thứ này tôi không thiếu, bà không cần phải giả vờ giả vịt lấy lòng tôi.
Các người nên ra khỏi phòng rồi đấy, tôi cần nghỉ ngơi.
Người đâu, tiễn khách.
Mẹ Vân đứng ngoài cửa nghe tiếng nói vọng ra của Mặc Kỳ Tuyết thì vô cảm làm động tác mời Lan Nhiên ra khỏi phòng:
- Mặc phu