Hào Môn Kế Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạ Y Lan

"Làm sao em có đoạn video này? Có lúc nào? Ở đâu?" Liên tiếp ba vấn đề, đối với việc Diêu An Ninh có được video, Trần Trí Thanh có rất nhiều nghi vấn, làm sao lại đúng lúc như vậy, tại sao sau khi tự sát mới lấy ra?

"Tình cờ, gặp ở công viên, về phần thời gian cụ thể, tôi không nhớ lắm, chuyện mấy năm trước rồi." Những thứ này đều do đời trước cô có được, những người bên cạnh Giang Huân, dù không biết rõ tường tận nhưng cũng phải thăm dò một phen, tất cả cô đều lưu giữ lại, nói không chừng có một ngày cần đến, không ngờ đúng là dùng đến thật.

"Tại sao không lấy ra sớm hơn?" Trần Trí Thanh vẫn mang thái độ hoài nghi, tất cả đều thật trùng hợp, trên đời nào có trùng hợp nhiều như vậy.

Diêu An Ninh mặt mày khẽ cong, lộ ra một chút ý cười: "Bởi vì tốt bụng."

Đáp án này, khiến anh em Trần gia đều ngẩn ra.

Cho dù Trần Trí Thanh còn nghi vấn gì cũng chẳng thể thốt ra lời, anh giả vờ tằng hắng một tiếng, muốn xua đi cục diện lúng túng.

"Nếu không còn gì muốn hỏi thì dừng lại ở đây, tôi là học sinh, còn phải đi học." Diêu An Ninh thúc giục kết thúc cuộc nói chuyện.

"Được, tiểu Trì, các em về trường đi." Trần Trí Thanh cũng không cưỡng ép, cho đi dễ dàng.

Trần Trì chần chờ nhìn anh hắn, chỉ đơn giản như vậy xong rồi? Trước sau không tới nửa tiếng, gì cũng không hỏi ra được.

"Em không đi." Trần Trì nào còn có ý định đi học, hắn còn muốn cùng anh của hắn thương lượng phải làm thế nào đây.

"Bạn học Diêu nói đúng, các em là học sinh, dĩ nhiên nên
lấy học tập làm trọng." Trần Trí Thanh không có ý định nuông chiều Trần Trì, nhưng cũng bận tâm đến cảm nhận của đứa em trai: "Tất cả đã có anh, anh sẽ xử lý tốt."

Nghe vậy, mũi Trần Trì cay xè, cho tới nay hắn đều để cho anh hắn phải lo lắng: "Dạ."

Quyết định làm đứa em hiểu chuyện, Trần Trì coi như không muốn đi học, cũng phải đàng hoàng đi.

Trần Trì bực bội nhìn chằm chặp Diêu An Ninh cả đoạn đường, hôm nay hắn đúng là có cách nhìn khác về Diêu An Ninh, đây là lần đầu tiên hắn thấy anh mình không thể đáp lời lại.

"Nhìn chằm chằm vào người ta như vậy là rất bất lịch sự đấy." Cho dù ai bị nhìn như thế cũng không thấy thoải mái được.

Bị nói trắng ra thế Trần Trì chỉ quay đầu đi, còn nhẹ hừ một tiếng: "Ai nhìn cậu, tôi còn chưa nói cậu làm đau mắt tôi đấy."

Diêu An Ninh cũng không tức giận, Trần Trì nói chuyện không khách khí, cũng tốt hơn Trần Trí Thanh trong mật trộn lẫn độc, hai anh em này chẳng giống nhau chút nào cả.

Thấy Diêu An Ninh không nói lời nào, cũng không tức giận, Trần Trì nghĩ thầm cô có thể ở trước mặt anh của hắn mà chẳng lép vế, cũng không phải là không có nguyên nhân, mặc dù hắn và Diêu An Ninh không có giao tiếp gì, nhưng trong hai lần gặp mặt, cô vẫn luôn bình tĩnh thong dong như vậy.

"Này, cái kia…." Trần Trì phiền não gãi gãi đầu,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện