Hào Môn Kế Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạ Y Lan

Thái độ Nhiếp Giai Lan đầy kiêu ngạo như thể cô có thể làm gì được tôi.

Diêu An Ninh không nổi giận, mà lấy ra một xấp tài liệu: "Có lẽ sau khi xem xong những thứ này, cô có thể nói chuyện đàng hoàng."

Diêu An Ninh không phải là người dễ bị chọc giận, cô rất giỏi khống chế cảm xúc của mình, xuất thân của cô đã dạy dỗ cô thời thời thời khắc khắc nhớ đến hai chữ thể diện, cho dù đó chỉ là thể diện ngoài mặt.

Nhiếp Giai Lan thô lỗ nhận đồ từ tay Diêu An Ninh, cô ta rất muốn xem Diêu An Ninh giở trò gì.

Càng nhìn về sau, sắc mặt Nhiếp Giai Lan liền thay đổi.

"Những thứ này không phải là thật!" Tay Nhiếp Giai Lan cầm tài liệu run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là đang sợ.

"Tôi có thể chờ cô sau khi xác nhận rồi nói chuyện tiếp." Diêu An Ninh hào phóng cho đối phương rất nhiều thời gian.

Nhiếp Giai Lan trợn mắt, tay run rẩy lấy điện thoại di động ra.

Cô ta đi qua bên cạnh, cách Diêu An Ninh một khoảng, mắt còn nhìn chằm chằm vào Diêu An Ninh, ánh mắt đầy phòng bị.

Nhiếp Giai Lan hạ giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại, từ đầu đến cuối Diêu An Ninh cũng không hướng mắt về phía cô ta, cũng không có tâm tư đi nghe lén bọn họ
đang nói cái gì.

Một mình Diêu An Ninh đứng bên hồ, nhìn mặt nước, sắc mặt bình tĩnh.

Hơn mười phút sau, nhìn lại Nhiếp Giai Lan bên kia, vẻ mặt cô ta thay đổi nhiều lần, lần sau so lần trước càng khó coi.

Nhiếp Giai Lan nắm chặt tờ giấy, lực mạnh đến mức thủng một lỗ, khi cô ta kết thúc trò chuyện, lần nữa nhìn về phía Diêu An Ninh, ánh mắt cực kỳ phức tạp, cô ta muốn trốn, trốn thật xa, tuy nhiên cô ta vẫn phải tiếp tục nói chuyện với Diêu An Ninh.

Cách Diêu An Ninh ngày càng gần, Nhiếp Giai Lan càng khẩn trương, thậm chí ngay cả cổ họng cũng khô khốc không nuốt xuống được.

"Có thể nói chuyện rồi chứ?" Diêu An Ninh hỏi.

"Những thứ đó, làm sao cô có được." Chỉ cần một cuộc điện thoại, Diêu An Ninh ở trong mắt Nhiếp Giai Lan đã hoàn toàn thay đổi.

"Làm sao tôi có được không quan trọng, quan trọng là nó có phải thật hay không." Đó là bằng chứng hối lộ, đối tượng hối lộ là cha của Nhiếp Giai Lan, là một quản lý mua hàng của công ty, số tiền cầm đi cũng không ít.

Muốn tra được những thứ này cũng không phải là chuyện khó, điều tốt nhất trên thế giới này


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện