Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Người của hiện tại (4)


trước sau

Lâm Hiểu Khê cố gắng về phòng, lấy thuốc uống sau đó lấy một quyển sách bỏ trong vali ra bắt đầu đọc, cô muốn phân tán sự chú ý bây giờ của mình. Cô chỉ đọc như vậy, chữ này nhảy qua chữ kia nhưng cô không cho phép mình rời mắt khỏi nó. Đến khi cửa phòng mở ra cô vẫn đọc một cách chăm chú. Hứa Luật Khôi thấy cô đang đọc sách, lại nhìn hộp thuốc đổ trên bàn, anh như hiểu ra, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm thay đồ, không muốn gây ảnh hưởng đến cô. Làm xong đi ra thì cô vẫn đang nghiêm túc đọc sách, anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm quyển sách ra, hôn lấy cô, cô đáp lại anh, sau đó anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt, cô lại khóc rồi, anh không hiểu có phải phụ nữ đều là bằng nước mắt không mà tại sao lại đụng một chút thôi cũng đã khóc cho anh đau lòng. Cô gần như ôm chặt lấy anh, nụ hôn cũng trở nên mạnh bạo hơn, anh nhẹ nhàng đáp lại cô, đến khi tách ra cô mới chịu ngồi yên trong lòng anh. Anh không hỏi cô tại sao, anh không muốn đụng vào nỗi đau của cô.


" Em đã thay đồ để chúng ta đi ngâm nước nóng chưa ?" Anh chậm rãi vuốt tóc cô, âu yếm hỏi.


Lâm Hiểu Khê ở trong lòng anh gật đầu, cô nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập bên tai mình, chính âm thanh này giúp cô bình tĩnh.


" Vậy hôm nay em mặc đồ tắm màu gì ?" Anh vẫn hỏi cô bằng giọng hết sức yêu chiều.


Lâm Hiểu Khê nhìn vào trong người mình, cô mặc áo choàng tắm nên không nhớ rõ, nhìn xong sau đó cô mới nhỏ nhẹ nói với anh, " Màu đỏ."


Hứa Luật Khôi cúi xuống nhìn vào trong áo cô, sau đó nghe thấy anh hừ một tiếng, " Làm sao đây Tiểu Khê, bộ màu đỏ này mặc lên người em lại thêm hình xăm kia nữa, nhất định sẽ có người nhìn chằm chằm em."


Cô biết anh lại ghen tị rồi, kéo tay anh đặt vào trong người mình, học theo anh nói: " Của anh cả."


Hứa Luật Khôi dần cảm nhận được sự bình tĩnh của cô, anh thở phào, tay không thành thật xoa nhẹ, " Của anh, cái gì trên người em cũng của anh."


Lâm Hiểu Khê mỉm cười, cô lại rướn người lên hôn anh, anh vẫn như trước đáp lại cô, hôn xong, cô gác cằm lên vai anh, " Luật Khôi, em rất đau." Tiếng cô nói rất nhỏ nhưng anh lại nghe rõ, anh xoa lưng cô, yêu chiều trả lời lại, " Chẳng phải em nói có anh em sẽ không đau nữa sao ?"


Lâm Hiểu Khê gật đầu, " Vậy thì không đau nữa." Có anh rồi nên sẽ bớt đau hơn.


Ngồi an tĩnh một lúc thì đến giờ bọn họ hẹn nhau đi ngâm suối. Hứa Luật Khôi sửa lại áo choàng trên người cô sau đó cùng cô rời đi. Khu ngâm suối này là ngâm chung, có bể riêng cho nam nữ nhưng những người trẻ tuổi như bọn họ lại không thích. Lâm Thiên Dương đã đặt riêng một bể, mấy người kia đã tới từ trước. Lâm Hiểu Khê với Hứa Luật Khôi đến sau cùng. Cô cởi áo choàng ra, nắm tay Hứa Luật Khôi đi ra bể nóng. Mấy người đàn ông nhìn Lâm Hiểu Khê thì có hơi giật mình, đường xăm chân ngực kia quả là táo bạo, cặp chân dài trắng mịn cùng với vóc dáng đầy đặn, em gái nhỏ của bọn họ vậy mà trưởng thành quá rồi. Lại nhìn vẻ mặt âm u của Hứa Luật Khôi, tự giác di chuyển ánh mắt, lại lời cho thằng nhãi đó.


Lâm Hiểu Khê ngâm trong nước nóng, tinh thần như được giải toả, Hứa Luật Khôi thì ở bên cạnh cô nói chuyện với mấy người kia. Bạch Ngạn Lâm thấy cô lúc nãy, vẫn đang choáng váng, dường như cô hơi mệt, cẩn thận tiến tới chỗ cô.


" Không khoẻ sao ?" Bạch Ngạn Lâm hỏi.


Lâm Hiểu Khê gật đầu, " Hơi mệt chút."


" Vẫn yếu như lúc trước." Bạch Ngạn Lâm xoa đầu cô, anh chợt nhớ tới Lâm Hiểu Khê của trước kia, cô lúc đó cũng thường hay ốm vặt, mỗi ngày anh, Hứa Luật Khôi và Chấn Bách Niên đều phải đi theo nhìn sắc mặt của cô mà hầu hạ.


Lâm Hiểu Khê lúc này mới nhận ra rằng cô vẫn chưa hỏi thăm Bạch Ngạn Lâm mấy năm qua như nào. " Bạch Ngạn Lâm, lúc trước tôi khinh thường cậu không chịu học hành, không ai ngờ bây giờ thành Bạch giáo sư, cảm thấy như đang bị vả mặt."


Bạch Ngạn Lâm bật cười, anh đúng là trước đây lười biếng thật nhưng tư duy có thừa, chỉ có cô mới dám khinh thường anh. Sau này vì muốn chứng minh cho cô thấy mà liều mạng cố gắng trên con đường khẳng định học thức. Bây giờ đạt được rồi, đối với anh cũng không quá ý nghĩa.


" Xin lỗi vì mấy năm qua không liên lạc với cậu." Cô quay sang nhìn anh, thành thật nói.


" Có ư ? Năm thứ hai sau khi cậu sang Pháp, suốt ngày gọi cho tôi mà." Bạch Ngạn Lâm hơi khó hiểu, rõ ràng năm đó ngày nào cậu cũng nhận được điện thoại của cô.


Lâm Hiểu Khê thấy tim mình rét lạnh, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, " Thế ư ? Não cá vàng." Cô lấy nụ cười để qua mặt anh. Bạch Ngạn Lâm búng tay lên trán cô, " Không hiểu nổi."


Lúc này chợt có người ôm lấy Lâm Hiểu Khê từ phía sau, Hứa Luật Khôi vẻ mặt đắc ý nhìn Bạch Ngạn Lâm, " Không được chọc cô ấy."


Bạch Ngạn Lâm tức tối, anh đúng là muốn lôi tên này ra đánh cho một trận.


" Bạch Ngạn Lâm, cậu cũng không phải không biết Tiểu Khê là người của ai." Chấn Bách Niên nãy giờ trêu chọc với vợ bây giờ cũng chêm vào. Bạch Ngạn Lâm cảm thấy mình bị phản bội bèn đi tới nhấn đầu của Chấn Bách Niên xuống nước, không ngừng trách cứ.


Hứa Luật Khôi vẫn ôm cô như vậy, anh hôn xuống bả vai cô, " Hết đau chưa ?" Lâm Hiểu Khê đẩy anh, dù sao đây cũng có người khác, để ai thấy lại ngại ngùng, "

Hết rồi." Hứa Luật Khôi thấy tai cô đỏ ửng, vui vẻ trong lòng không trêu chọc cô nữa.


Bên kia, bốn anh lớn nhìn bầy em thơ nghịch dại thì có chút cảm thán.


Bạch Niên Vũ lâu rồi mới đi ngâm suối, vẻ mặt vô cùng hài lòng, " Đúng là đỡ nhức người mà. Kể ra nếu không phải do giải quyết chuyện bên Canada thì Thẩm Hạ Thiên cũng tới rồi đó. Cái chân của anh ta mà được vào đây thì chắc chắn đỡ đau."


Chấn Tưởng Dạ cũng đồng ý, lâu rồi anh chưa gặp lại tên họ Thẩm, " Hạ Thiên vậy mà nhiều năm vậy vẫn không bỏ được cái gai trong tim nhỉ ? Vợ cũ của anh ta cũng rất lợi hại. Cho đến giờ chú nhỏ Trình Kiêu nhà tôi vẫn oán hận cô ta vì dám làm lũng đoạn tài chính năm đó."


" Nhắc mới nhớ, chú nhỏ chưa tới sao ?" Chấn Tưởng Niên như nhớ ra tổ tông nhà mình.


" Chưa, tối Trình thúc đến, đang đưa con gái Bối Bối đi biểu diễn văn nghệ." Lâm Thiên Dương lười biếng nói.


Nãy giờ anh vẫn đang quan sát Hứa Luật Khôi và Lâm Hiểu Khê, hai cái người này chẳng lẽ yêu rồi sao ?


" Tay của Lâm Hiểu Khê bị sao vậy ?" Chấn Tưởng Dạ lúc này mới hỏi.


" Ngã cầu thang." Lâm Thiên Dương nghĩ anh hỏi đến chỗ băng bó nên không quá cẩn thận.


" Là lòng bàn tay." Chấn Tưởng Dạ biết anh hiểu sai ý, liền nói lại.


Lâm Thiên Dương có chút thất thần, sau đó lắc đầu, " Con bé không cẩn thận."


Chấn Tưởng Dạ đương nhiên biết anh không có ý định nói với mình nên cũng chẳng hỏi tiếp. Mấy người thư giãn trong suối nước nóng lâu, chân tay bắt đầu mềm ra thì mới đứng dậy. Hứa Luật Khôi lấy áo choàng lại cho cô, cẩn thận đùm bọc như báu vật. Vừa về phòng liền bảo cô thay quần áo ấm. Lâm Hiểu Khê lấy váy nhung mặc vào, quay lưng để anh kéo khoá váy lên. Hứa Luật Khôi kéo xong nhưng vẫn không thành thật, cúi người xuống hôn lên cổ cô.


" Anh bị nghiện em mất rồi, chỉ muốn vằn vò em mãi thôi." Anh nhỏ giọng, anh say mê sự mềm mại cùng hương thơm của cô, bỏ không nổi, ba năm trước không thể, bây giờ lại càng không. Lâm Hiểu Khê cười thầm, mặc anh hôn hít nơi cổ mình.


Hứa Luật Khôi đi thay đồ, Lâm Hiểu Khê nhìn điện thoại của mình, là tin nhắn từ Lucas: [ Hắn chết rồi. Bị bắn chết được 2 ngày.] Cô biết lời đe doạ của Jack không phải là vô nghĩa. Cô nhắn trả lời nói Lucas quay về thành phố X sau đó tắt máy. Hứa Luật Khôi đã thay xong, thấy cô đang cầm điện thoại thì không nói gì. Còn một tiếng nữa mới tới giờ ăn tối nên bọn họ không quá vội, cả hai lười biếng ngồi trên giường.


" Quân khu anh dạo này không có việc gì phải điều tra sao ?" Cô thấy Hứa Luật Khôi thong thả, lại nhớ chức vị của anh nên thắc mắc.


" Có, bắt Kito." Hứa Luật Khôi nắm lấy lọn tóc của cô xoay tròn sau đó lại có chút trêu chọc, " Nhưng mà bây giờ Kito đang ở trong lòng anh đây, xem như một công đôi việc." Lâm Hiểu Khê biết anh trêu chọc mình, tức giận cắn vào ngón tay anh, anh ăn đau liền rụt về theo phản xạ. Lâm Hiểu Khê hậm hực, " Lần trước anh dám làm em đau."


Hứa Luật Khôi biết cô lại giận dỗi mình, tay vòng ôm sát người cô, " Ai bảo em không ngoan, dám hôn người khác trước mặt anh." Cô đúng là khiến anh bực bội, vậy mà cứ thế hôn cấp dưới của anh.


Lâm Hiểu Khê nắm lấy tay anh, " Vậy lần sau em sẽ ngoan."


" Không có lần sau nữa." Hứa Luật Khôi nháy mắt chuyển lạnh, " Không cho phép em lại hành động bừa bãi."


Cô tựa vào người anh, hơi ấm của anh hun đúc trái tim cô, " Vậy em trả lại dữ liệu cho quân khu của anh nhỉ. Tưởng có gì ghê gớm, chỉ là mấy cái tên quan vô lại tham nhũng."


" Em mà làm lộ ra thì lúc đó chính quyền Trung Quốc đảo lộn trật tự đấy."


" Rồi, lúc về em sẽ trả cho anh."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện