Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Người cần phải quên (1)


trước sau

Lâm Hiểu Khê của tuổi 20 đã từng nghĩ bản thân chỉ cần sống yên bình rồi sẽ có được mọi điều mà cô muốn, cho đến một ngày, cô gặp người đàn ông đó. Anh không giống với những người mà cô từng gặp, sự xa cách và vẻ khinh thường ngạo nghễ của anh ta khiến cô hứng thú, và hơn hết, làm cô nhớ về một người đã rất lâu chưa từng gọi điện cho cô đó là Hứa Luật Khôi. Trong vũ trường rực rỡ sắc màu, cô đã tới bên cạnh anh ta sau đó cụng li rượu với anh.


" Em uống rượu với anh chắc anh không phiền nhỉ ?" Cô cố học theo điệu bộ của mấy cô gái lẳng lơ, tựa khẽ vào người anh ta.


" Cút đi." Lâm Hiểu Khê giật mình vì lần đầu tiên có người nói với mình như vậy, nhưng kế hoạch của cô không thể trì hoãn vì một câu thô lỗ này.


Cô kéo cà vạt của anh ta về phía cô, dưới sự ngỡ ngàng của anh ta cô liền đổ rượu xuống mặt người đó, nhìn chiếc áo sơmi trắng bị màu rượu nhuốm bẩn cô liền mỉm cười, đám tay chân của anh ta xuất hiện chĩa súng về phía cô nhưng cô lại dửng dưng, ánh mắt như hồ li nheo lên rồi cứ vậy nhảy xuống từ lầu hai rơi xuống bể bơi. Cô ngoi lên bờ, kéo chiếc khăn của ai đó bỏ trên thành quấn lấy người rời đi, không quên để lại một cái nhìn về phía người đó.


Mà người cô đụng tới chính là Jack. Jack bị rượu làm cay mắt của mình, tia tàn nhẫn hiện lên. Sau đó từ New York tới tận Pháp, Jack truy sát theo dấu cô gái đã đổ rượu lên mặt anh, cứ như vậy cho đến một ngày cuối cùng cũng bắt được cô, nhìn cô đang nhếch mép quỳ trước mặt anh, anh chợt nhận ra, hai người dường như cũng đang tính kế nhau.


" Jackie, anh có phải bị tôi trêu chọc đến nghiện rồi không ?" Cô dù bộ dạng bây giờ hết sức chật vật nhưng sự láo cá vẫn không thu lại.


Jack sống mấy năm lần đầu tiên thấy bản thân bị giỡn mặt, tức giận nắm lấy cằm cô, ép cô phải sợ hãi mình nhưng trong ánh mắt cô ngoài đau ra thì không có gì khác. Sau đó anh cười rất lớn, lần đầu tiên trong suốt cuộc đời sống như một con quái vật, cuối cùng anh ta cũng có cảm giác vui vẻ.


Sau đó bế cô để cô ngồi trong lòng mình, mùa đông ở Lisbond lạnh lẽo, Lâm Hiểu Khê trở thành bạn gái của Jack. Cô có thể tuỳ tiện cằn nhằn mắng chửi anh, thậm chí thiêu rụi một phòng thí nghiệm của anh chỉ vì anh không chịu về với cô. Sự kích thích của mối tình đó dần khiến Jack hào hứng, anh thích nhìn con rắn nhỏ đó tính kế anh nhưng dần dần, anh lại lo sợ, con rắn đó sau khi đạt được mục đích sẽ rời bỏ anh mà đi.


Sau hơn 10 tháng bên cạnh nhau, Lâm Hiểu Khê quyết định chia tay Jack vì lí do anh không dành thời gian cho cô. Lúc đó Jack cũng dần chán ngấy trò chơi nam nữ này nên thản nhiên đồng ý. Ngày nhìn cô lên xe rời đi, tia nhẹ nhõm xuất hiện trong người anh.


Lâm Hiểu Khê tới Iraq, ở đó cô trở thành bác sĩ tình nguyện. Cô được mọi người ở đó yêu mến, cô thường giúp đỡ phụ nữ tại vùng thường xảy ra chiến tranh ấy. Những bức ảnh được báo cáo gửi về, Jack đều vứt vào trong túi tài liệu, nhưng 2 tháng sau khi chia tay anh đã tới Iraq, lần đầu tiên trong cuộc đời Jack cầu xin một người quay trở về bên mình. Cho dù anh đã hạ giọng, doạ nạt nhưng cô gái đó vẫn lạnh lùng nhìn anh. Đến khi cơn tức giận của anh sắp cuồng nộ thì cô đột nhiên trở mặt ôm anh, sau đó làm nũng, đến cả Jack cũng phải ngạc nhiên. Nhưng sau đó anh mới biết, vì ở Iraq đã xuất hiện một người không nên xuất hiện nên Lâm Hiểu Khê mới như vậy.


Đêm đó anh nghe thấy trong phòng Lâm Hiểu Khê vang lên tiếng cãi nhau sau đó có người đàn ông rời đi trong sự tức giận. Jack đi vào phòng thấy cô đang quỳ trên đất bật khóc, cuối cùng anh cũng hiểu bản thân từ trước tới giờ chưa từng có được cô. Anh lôi cô tới bên bờ sông định nhấn chết cô nhưng khi thấy cô yên lặng trong dòng nước thì anh lại sợ hãi.


" Tiểu Khê, rốt cuộc tôi phải làm sao mới có được em đây ?" Anh ôm lấy cô thở dài. Một bệnh nhân bị rối loạn tâm thần sau cái chết của ông nội như cô lại khiến cho anh điên theo. Anh biết cô bị ảnh hưởng tâm lí, cái chết của ông nội đã khiến cô bị trầm cảm và cô luôn tìm đường chết. Lâm Hiểu Khê để mặc anh ôm mình, sau đó chậm rãi nói, " Tôi với anh là hai kẻ điên đồng loại. Tôi ghê tởm chính mình như ghê tởm anh vậy." Đêm đó, Jack đã cầm lấy dao mà rạch một nhát sâu trong lòng bàn tay của Lâm Hiểu Khê, đó là sự trừng phạt. Jack đã rời khỏi Iraq với một con dao đầy máu.


Bây giờ nghĩ lại, nếu ngày đó Jack không vì sự tức giận mà che mờ lí trí thì phải chăng bây giờ anh và cô đã không đi tới bước này. Anh thở dài, nhìn người trong lòng mình, mặt trời bên ngoài đã ló rạng. Anh ôm cô dậy rồi đưa cô trở về, gọi điện cho người mà cô luôn tâm niệm đó, đưa cô cho hắn.


" Hứa Luật Khôi, tôi rất muốn giết chết kẻ điên này." Anh nhìn cô sau đó tàn nhẫn nói. " Giá như nhiều năm trước tôi đủ sức vô tâm để cắt cổ cô ta thay vì rạch tay."


Hứa Luật Khôi dành lấy cô về mình, " Anh dám đụng tới cô ấy thì cứ coi chừng Hắc Đế của anh."


Jack chỉ bật cười, hình như nhiều năm trước khi Hứa Luật Khôi xông ra khỏi căn phòng đó, vẻ mặt vẫn chưa trưởng thành như bây giờ. Chớp mắt tất cả đều luân chuyển, chỉ có cô quên đi tất cả, còn những người năm đó đều phải chống chọi với quá khứ. Anh rời đi, trước khi đi không quên nhìn lại Lâm Hiểu Khê, " Cô gái đó tàn nhẫn thật, cùng một lúc trêu đùa cả hai con quỷ mà không hề sợ."


Hứa Luật Khôi đưa Lâm Hiểu Khê về phòng, kiểm tra người cô, sau khi thấy một dấu hôn đỏ ửng ở cổ cô, tâm trạng anh lần đi xuống. Lấy khăn lau qua người cô, cẩn thận để cô nằm trong người mình. Anh nắm chặt tay cô sau đó thở dài, " Tiểu

Khê, anh phải làm sao với em đây."


——————-


Lâm Hiểu Khê ngâm người trong suối nước nóng, cô cảm giác căn bệnh của mình ngày càng nặng, chớp mắt một cái cô đã suy nghĩ đến cái chết. Lâm Thiên Dương tới tìm cô, sau đó nhìn dấu đỏ gai mắt trên cổ cô thì có chút xấu hổ, " Em đúng là không biết ý tứ gì cả."


Lâm Hiểu Khê không biết ai là người đã để dấu hôn này trên cổ mình, vì chuyện này cô cũng đang bực dọc. Nhưng thấy mặt của anh trai, cô càng muốn đánh anh hơn.


" Lâm Thiên Dương, anh có điều gì giấu em không ?"


Sắc mặt của anh trai vẫn lạnh nhạt, " Em nói bậy gì vậy ?"


Lâm Hiểu Khê biết anh trai mình có biệt tài nói dối không chớp mặt, từ bé đến lớn cô bị anh lừa không ít lần. Lần này cô cũng không hoàn toàn tin anh, anh trai cô tàn nhẫn như thế nào cô cũng biết. Cô lấy khăn quấn người rời đi.


Về phòng tắm rửa lại, Hứa Luật Khôi không ở đây, điện thoại anh lại đang đổ chuông, cô đi đến nhìn thấy chữ Trần Tố, khoé môi bật giác cong lên.


" Trần Ảnh hậu có chuyện gì vậy ?"


Người bên kia dường như ngỡ ngàng vì cô nghe máy, sau đó không hiểu sao giọng điệu lại thách thức, " Cô là ai, đưa máy cho Luật Khôi !"


Lâm Hiểu Khê lúc này bắt đầu cảm thấy ác quỷ trong mình tỉnh lại, " Anh ấy đang tắm, nhưng mà cô là cái gì mà tôi phải đưa máy ?"


" Tôi là bạn gái của anh ấy, cô có tin ngày mai tôi khiến cô bị Luật Khôi bỏ rơi không ?" Trần Tố đúng là không biết thân biết phận. Lâm Hiểu Khê cảm thấy dạo này sao mấy người phụ nữ dễ ảo tưởng như vậy.


" Thử đi. Thử đi nói với kim chủ của cô đi, tôi muốn xem xem cô sống trong làng giải trí được như nào. Dám đe doạ tôi, có lẽ lần trước tôi ra tay với cô còn nhẹ." Lâm Hiểu Khê bật loa ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vừa bước vào từ cửa.


" Con mẹ nó ! Là cô, nói cho cô biết cho dù cô có quyền cỡ nào đi chăng nữa thì Luật Khôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Cô càng khiến tôi thảm hại thì anh ấy sẽ càng phải quan tâm tới tôi nhiều hơn. Cô cứ chờ xem !" Sau đó tắt máy cái rụp trong sự ngỡ ngàng của Lâm Hiểu Khê. Cô bộ dạng vô hại nhìn anh, " Ồ, làm tiểu minh tinh của anh buồn rồi." Cô lại quay vào phòng tắm.


Hứa Luật Khôi khó chịu, đúng là Trần Tố bị anh chiều hư rồi. Anh bấm nút gọi lại cho cô ta, vừa nghe thấy tiếng của cô ta liền nức nở tố cáo Lâm Hiểu Khê. Anh im lặng nghe, chờ cho khi cô ta chịu im miệng thì mới nói: " Trần Tố, ai cho cô lá gan huênh hoang như vậy ?"


" Em...em chỉ là..." Trần Tố từ trước tới giờ cậy người anh đã chết vì bảo vệ Hứa Luật Khôi của mình nên luôn hành động rất tuỳ hứng. Thậm chí cô bắt đầu tiết lộ cho cánh truyền thông biết về vị trí của người phía sau cô. Mỗi lần như vậy anh đều không quan tâm nhưng hôm nay, sự lạnh lùng của anh dần khiến cô sợ hãi.


" Trần Nhạc cứu tôi một mạng, tôi hứa với anh ấy sẽ quan tâm đến cô nhưng lòng tốt của tôi không rộng. Trước giờ tôi mắt nhắm mắt mở cho qua nhiều chuyện nhưng ai cho cô cái vẻ ta đây mắng chửi vợ chưa cưới của tôi thế hả ?" Anh gằn giọng, đúng là phiền phức mà.


Trần Tố nghe xong thì hoảng sợ, anh nói đó là vợ chưa cưới của anh. Cô ta nghĩ chỉ là mình đụng đến một người thân phận không tầm thường, ai ngờ lại chọc vào ngay tổ ong. " Lần sau em sẽ không như vậy nữa !" Cô ta lí nhí xin lỗi.


" Không có lần sau. Hai năm nay tôi xem như đã làm tròn trách nhiệm, cô cũng có chỗ đứng ở trong cái giới đó rồi, bây giờ cô muốn làm gì thì làm, tôi không quản."


" Không, Luật Khôi..." nhưng anh đã tắt máy, vứt số điện thoại kia vào danh sách đen, đi vào phòng thì thấy Lâm Hiểu Khê đang đứng nhìn anh với ánh mắt hứng thú.


" Giải quyết xong rồi ?" Cô vừa lau tóc vừa hỏi, bộ dạng không quá quan tâm.


Hứa Luật Khôi gật đầu, đi tới lấy máy sấy sấy tóc cho cô. Tóc cô vì nhuộm tẩy nên hơi xơ, cầm lên tay có chút cứng. " Lần sau đừng nhuộm màu sáng như vậy nữa." Hứa Luật Khôi nhỏ giọng, anh thích cô để tóc đen.


" Ừ, khi trở về sẽ nhuộm lại." Cô chẳng qua chỉ nhất thời thôi, đúng là dạo gần đây tóc rụng nhiều hơn thật.


" Trần Tố nói những điều không phải, em đừng để tâm." Tay anh mân mê tóc cô, sau đó anh nói tiếp, " Cô ấy không thể thay thế em được."


Lâm Hiểu Khê mỉm cười, cô từ bao giờ phát hiện ra anh thích mình nhỉ ? Là năm 18 tuổi mượn rượu làm càn sau đó anh đứng trước mặt cô nói với cô rằng muốn chịu trách nhiệm với cô ư, hay là trong những năm tháng giày vò qua vì biết bên cạnh luôn có người không bao giờ rời đi này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện