Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Người cần phải quên (6)


trước sau

Cuối cùng thì Cố Trình Châu là ai Lâm Hiểu Khê vẫn không biết được. Vĩnh Thiều chỉ nghe cô kể lại nên không biết chính xác. Người biết rõ chỉ có cô trước kia. Trong lòng đau đớn như bị hàng ngàn con kiến chích, cô nắm chặt lấy hai tay của mình.


" Trả lại kí ức cho tôi được không ?" Cô nghẹn ngào nói với Vĩnh Thiều.


Lần đầu tiên Vĩnh Thiều thấy cô như vậy, đáy lòng trầm xuống, " Vì sao muốn giấu nó đi rồi bây giờ lại vội vã đào tìm nó !" Vì sao cô cứ không chịu sống yên ổn như bây giờ, bất quá cũng chỉ là một người, không nhớ thì thôi, đành lòng người chết, quên đi bớt đau thương.


Lâm Hiểu Khê không nói, bọn họ không hiểu bởi vì không phải là cô.


Cuối cùng cô rời đi, trước khi đi không quên nói với Vĩnh Thiều ngày mai cô sẽ tới. Vĩnh Thiều tâm tư kín đáo, muốn giải được thôi miên của hắn thì nhất định phải nắm được hắn.


Lâm Hiểu Khê là nữ quản ngục đầu tiên, tù nhân nơi này rất hứng thú, đứng trong song sắt không ngừng huýt sáo đùa bỡn cô nhưng cô chẳng đoái hoài. Ngồi yên trong phòng giám sát hút thuốc, cô chăm chú suy nghĩ. Nơi này tù nhân không quá 50 người, chỉ có những kẻ tội phạm đặc biệt mới bị đưa đến khu này. Đối phó với đám tù nhân ở đây xem ra cũng vui.


" Lâm quản ngục, bọn người ở đây không phải như thường. Trước đây có quản ngục bị bọn chúng lừa, kết quả ngã bầm dập gãy hết xương mà chúng ta vì không có chứng cứ nên phải im lặng." Tiểu Trình là người dưới tay cô, anh ta lo cô thân gái sẽ bị lừa nhưng sau khi anh nói xong lại thấy cô cười tươi.


" Thú vị. Trong đám tù nhân này, ai là lão đại ?" Cô hỏi.


" Dư Minh phòng 17 quản lí một lũ, Thác Đạt phòng 20 một nhóm và Vĩnh Thiều thì không ai dám động." Tiểu Trình chỉ từng phòng giam, trả lời cô.


" Dư Minh này phạm tội gì ?"


" Hắn thiết kế 5 vụ ám sát phản động chính quyền, bị bắt cách đây 2 năm. Đang chờ thi hành án tử hình vào 5 năm nữa."


" Lâu vậy ư ?"


" Hắn trước đó là nhà chế tạo vũ khí, biết nhiều thông tin mật của chính phủ."


" À. Cho nên chính là đang được bảo hộ."


" Vậy còn Thác Đạt ?"


" Hắn là tin tặc, bị bắt do ăn trộm thông tin. Giam ở đây vừa cải tạo vừa làm việc."


" Nếu Kito mà bị bắt thì cũng vậy sao ?"


" Kito ư ? Lần trước bắt nhầm người nên chúng tôi không biết. Tuy nhiên Kito nếu bị bắt thì cũng sẽ đưa về đây."


" Hay nhỉ..." cô lẩm bẩm, đúng là quân đội tính cả rồi, tù nhân trong này đều đang làm việc để được sống. Bọn họ bị áp bức. Tuy nhiên ai bảo làm việc xấu, trả giá cho thứ mình nên làm thôi. Những tù nhân ở trong này đều là án tử hình, bên ngoài công khai là đã chết nhưng thực chất là bị đưa về đây làm việc trả nợ. Trách không được Vĩnh Thiều gây tội nhiều như vậy lại vẫn còn ung dung.


" Tất cả người ở đây đều là do Hứa quân trưởng bắt về." 50 tù nhân nơi này một tay anh tóm gọn, " Bảo đảm mạng sống cho họ cũng là Hứa Quân trưởng." Tiểu Trình trước đây không hiểu vì sao mấy tên tù nhân nguy hiểm này lại có thể sống ung dung như vậy, cho đến khi anh thấy bọn họ gặp quân khu trưởng, sợ hãi, thần phục và cả địch thủ. Hứa Luật Khôi chế ngự bọn họ, kéo bọn họ đến bên cạnh mình.


Lâm Hiểu Khê thoáng có chút không tin nổi, " Mấy người ở đây đối với Hứa Quân trưởng đều sợ ư ?"


" Dùng từ sợ không đúng, phải là nể." Những người nơi này có thể náo loạn nhưng sẽ không dám làm loạn. Hứa Luật Khôi dung túng nhưng cũng sẽ trừng trị bọn họ bất cứ lúc nào.


Cô đương nhiên biết anh có thể nguy hiểm tới cỡ nào, bào đi góc nhọn của mình để hoà hợp với cô cũng chỉ có anh.


Chuông vang lên, đến giờ vận động, cửa phòng giam lần lượt mở. Lâm Hiểu Khê nhìn thấy lần lượt một phòng 1 người đi ra, ánh mắt cô đầy thích thú quét một lượt, phát hiện bọn họ cũng nhìn cô với ánh mắt tương tự. Cô đem danh sách cẩn thận điểm danh, bọn họ hoàn toàn chấp hành nghiêm túc, cuối cùng cửa mở, mấy người lần lượt tiến ra sân.


Lâm Hiểu Khê ngồi trên tường cao, chiếc ô vừa đủ che nắng cho cô, bộ dạng cô nhàn nhã, ung dung, nhưng cô biết mấy tên tù nhân kia đang thăm dò cô. Chỉ có Vĩnh Thiều giả mù giả sương không chú ý.


Đột nhiên có một viên sỏi ném về cô, cô theo mắt nhìn xuống, một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng dưới tường đang vẫy cô, " Này tiểu mỹ nhân, nhiều chốn không đi sao lại chui vào đây ?"


Cô không biết người đó là ai, Tiểu Trình bên cạnh nhắc, " Dư Minh."


" Việc của anh ?"


Mặt Dư Minh thoáng chốc ngây ra, hắn không biết cô cứ vậy mà không quan tâm hắn. Nghiến răng nghiến lợi, con nhỏ này đúng là chưa biết vị đời mà.


" Mày có tin ngày mai mày sẽ không dám tới đây nữa không ?"


Lâm Hiểu Khê đúng là càng ngày càng chán ghét, " Nói nhiều !" Cô đứng dậy, không thèm quản. Đây là nhà tù trọng yếu nên cấu trúc khu này đương nhiên không đơn giản, vậy thì làm cách nào để cướp ngục đây.


Loay hoay mãi đến giờ ăn trưa, đây là khu canteen chung nên tất cả các đơn vị đều tập trung tại một nơi. Lâm Hiểu Khê đúng là có chút đói bụng nên liền theo chân Tiểu Trình xếp hàng. Cô nhìn một hàng dài, " Thế này bao giờ mới đến lượt chúng ta ?"


" 10 phút." Tiểu Trình nói, " Cứ yên tâm, nhân viên nhà ăn rất nhanh nhẹn."


Cô nghe Tiểu Trình, quả nhiên một hàng dài rất nhanh đã tới cô. Hôm nay thực đơn có mấy món đơn giản, cô thì không khó tính nên lấy hết. Lấy xong thì tìm tới bàn của Tiểu Trình ngồi.


" Lâm quản ngục, sao cô lại xin được vào đây dễ vậy ?" Tiểu Trình lau đũa đưa cho cô rồi hỏi.


" À, chồng chưa cưới của tôi đưa tôi vào." Cô thật thà trả lời.


" Chồng chưa cưới của cô là ai ?"


" Hứa Luật Khôi."


Phụt.... Tiểu Trình bị sặc nước, hoảng hốt nhìn cô, Lâm Hiểu Khê lấy giấy đưa cho anh, " Lạ thế sao ?"


" Không...không..." Tiểu Trình vừa lau mặt vừa lắc đầu, " Không ngờ thật."


Lâm Hiểu Khê mỉm cười, bắt đầu chẫm rãi ăn đồ ăn. Cơm ở canteen đúng là ngon ngoài sức tưởng tượng, đậu phụ tứ xuyên rất hợp cô. Cô ăn tù tì một lúc đã gần hết cơm.


" Nhìn cô ăn tôi thấy ăn ngon hơn hẳn." Tiểu Trình nhìn cô gái trước mặt mình ăn ngon miệng như vậy không nhịn được mà cảm thán. Đậu phụ rất cay, anh ta còn sợ vậy mà cô liền ăn không chớp mắt.


" Tôi dễ nuôi lắm." Lâm Hiểu Khê ăn một ít canh cải, đúng là không sai khi ở đây mà.


Đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống, Lâm Hiểu Khê quay sang nhìn. Mặc áo blouse trắng cùng cặp kính bạc, hai mắt đang lấp lánh nhìn cô, " Tiểu Khê, cậu ở đây làm tôi vui quá !"


Bạch Ngạn Lâm tít mắt cười, Lâm Hiểu Khê không để ý, cô cũng biết việc hắn làm nghiên cứu vũ khí ở đây nhưng mà cái biểu cảm này đúng là hơi quá đáng.


" Bạch giáo sư, xin chào !" Tiểu Trình thấy anh thì thân thiện chào.


" Tiểu Trình, anh làm quản ngục với Tiểu Khê à ?" Bạch Ngạn Lâm hỏi.


" Vâng."


" Chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé ! Đừng để mấy tên tù nhân lại gần cô ấy."


" Đó là điều đương nhiên. Bọn họ sẽ không gây hại gì cho Lâm quản ngục đâu."


" Haiz. Tôi không lo lắng điều đó, tôi sợ cô ấy đánh chết bọn họ."


Tiểu Trình:.........


Lâm Hiểu Khê ăn xong, không muốn dây dưa nữa, cầm khay lên, " Ở lại ăn vui vẻ !" Sau đó đi tới chỗ rửa, nơi này tự phục vụ nên ăn xong mọi người phải tự rửa đồ của mình. Lâm Hiểu Khê tráng khay sạch sẽ, để xuống hộp rồi đi ra. Vì ăn hơi no nên cô cần đi bộ tiêu cơm, khu này vừa vặn lại rộng, cô liền từ từ đi dạo. Trời khá lạnh nhưng vẫn chịu được. Đi qua chỗ bán đồ tự động, nhìn thấy có chai trà sữa, cô quẹt điện thoại rồi mua. Trà sữa ấm đúng là chân ái mùa lạnh.


Đi được một lúc thì điện thoại rung lên, cô dừng lại nghe máy.


" Tôi đến thành

phố X rồi." Thẩm Bình Tây dường như mới xuống sân bay, giọng có chút mệt mỏi.


" Thuê khách sạn, nghỉ ngơi thật tốt tối tôi tới tìm anh." Cô hài lòng, những người cô cần đều đã xuất hiện.


" Cô gặp được Vĩnh Thiều rồi đúng không ? Lần này chắc mấy phần trăm thành công ?"


" 30%. Nơi này rất khó vượt ngục."


" Tìm bản xây dựng quân khu X, sau đó tôi sẽ nghiên cứu cho cô."


" Ok."


Lâm Hiểu Khê tắt máy, nhìn lên điện thoại, ngày hôm nay cô đã đi lòng vòng xung quanh khu nhà giam, máy điện thoại đã ghi lại được bối cảnh của chỗ này. Hôm trước thì khu huấn luyện, bây giờ cô cần hoàn chỉnh hơn để có thể tìm được lối thoát. Cô biết ai nắm rõ nơi này nhất nhưng anh đang giận cô, haiz, Hứa Luật Khôi đúng là khó tính. Cô đành phải tự đi tìm anh. Phòng anh cô biết ở đâu, đi đến khu chỉ huy rồi tìm lên phòng của Quân khu trưởng.


Cô gõ cửa.


" Vào đi."


Lâm Hiểu Khê mở cửa đi vào, Hứa Luật Khôi đang ngồi làm việc trước máy tính, ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn cô sau đó cúi xuống, " Có chuyện gì ?"


" Nhớ anh !" Cô đi tới gần bàn.


Anh liền cau mày, đôi mắt cảnh cáo, " Đây là quân khu."


Cô liền nhìn đồng hồ sau đó bày ra vẻ mặt vô tội, " Còn hơn tiếng nữa mới tới giờ làm việc." Tiến tới sau lưng anh, vòng hai tay ôm qua cổ anh, môi nhẹ hôn lên má, " Vẫn còn giận em sao ?"


Hứa Luật Khôi liền né tránh nụ hôn của cô, gỡ hai tay đang ôm lấy cổ anh của cô ra, " Đừng tuỳ tiện."


Lâm Hiểu Khê thở dài, cô biết ngay cái người này lại giận dữ với cô mà.


" Anh chẳng thương em gì cả. Anh không sợ đám tù nhân bắt nạt em sao !" Cô ủ rũ, giọng điệu đáng thương.


" Em không bắt nạt họ anh còn vui." Hứa Luật Khôi không nóng không lạnh nói.


Cô liền đờ mặt, hai mắt đỏ ửng lên, " Lừa đảo, anh chính là không thương em."


Hứa Luật Khôi từng nói nước mắt của cô là thứ mà anh khinh thường nhất nên chỉ cần thấy mắt cô hơi đỏ là anh đã muốn chửi rủa. Đứng dậy, thô bạo nắm lấy tay cô sau đó đẩy cô ra khỏi phòng mình, " Về đi." Cô không biết điều lại giữ chặt tay anh, giằng co, " Luật Khôi, có giỏi thì anh đuổi em đi, sau này đừng có nhìn mặt em nữa."


Nhưng anh liền hất tay cô, tức giận, " Lâm Hiểu Khê, biết suy nghĩ đi." Nói xong thì đóng chặt cửa phòng lại.


Lâm Hiểu Khê thẫn thờ nhìn cánh cửa rồi đưa tay lên gạt nước mắt. Sau đó quay lưng đi, thứ cần để lại cô đã để, nhưng mà anh cũng đúng là tuyệt tình. Cô lập tức quay người trở về chỗ nhà giam. Gọi tới cho Thẩm Bình Tây, " Đặt rồi đó, kích hoạt đi. Làm việc cẩn thận một chút."


" Anh ta có phát hiện ra nó không ?" Thẩm Bình Tây hỏi.


" Hên xui." Lâm Hiểu Khê trả lời. Cô đi kiểm tra từng ngục giam, đi tới phòng của Vĩnh Thiều, tay cô gõ ở song sắt. Vĩnh Thiều đang nằm lên giường thì ngồi dậy, đi tới trước cô, " Chuẩn bị chút."


" Làm gì cơ ?" Vĩnh Thiều hơi ngơ ngác.


" Vượt ngục." Cô tỉnh bơ nói.


" Bao giờ ?" Đáy mắt Vĩnh Thiều hiện lên sự thích thú.


" Thông báo sau." Cô nói xong thì di chuyển sang các phòng khác, kiểm tra từng phòng rồi dừng lại ở căn phòng 20, cô nhìn người đang để trần với hình xăm lớn sau lưng, huýt sáo.


Thác Đạt quay người nhìn cô, " Quản ngục có chuyện gì sao ?"


" Anh truy cập được vào mạng lưới của Hắc Đế không ?" Cô không rề rà, đi vào vấn đề chính.


Thác Đạt là một người đàn ông chắc tầm tuổi của cô, 26,27 nhưng lại vào nhà giam này được 5 năm rồi. Trước khi cái tên Kito nổi lên thì anh ta đã xếp nhất bảng hacker với biệt danh Bana. Năm đó chẳng hiểu sao lại dễ dàng bị bắt rồi đi vào đây. Tuy nhiên, tài năng của anh ta, cô không nghi ngờ.


Người đàn ông tiến tới gần cô bắt đầu đánh giá, cô gái này mặc cảnh phục chẳng hợp chút nào, khuôn mặt của cô chỉ nên hợp với váy vóc điệu đà, mặc đồ này vào chẳng khác gì mấy cô diễn viên đang mặc trang phục diễn. Nhưng Thác Đạt đánh giá cao cô gái này, quản ngục ở chỗ này hầu hết đều e ngại tù nhân, chỉ có cô hống hách kiêu ngạo, thậm chí ngay cả tên Dư Minh lắm mồm cũng bị cô làm cho tức chết. Vậy mà bây giờ cô lại đang hỏi hắn một vấn đề vượt ngoài tầm kiểm soát. Tường lửa của Hắc Đế ư ?


" Cô chẳng lẽ lại không biết tôi thực sự là ai mà còn hỏi thừa ?" Anh chống hai tay trên song sắt, ánh mắt trên cao nhìn cô.


Lâm Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh bằng vẻ mặt thản nhiên, " Biết mới hỏi không biết thì tìm đến anh làm gì ?"


" Nhưng mà quản ngục à, tôi không có ý giúp cô." Anh cười nhạt.


Nhưng cô cũng cười theo anh, " Tôi cũng không cần anh giúp. Tôi chỉ cần biết rằng cổng đen có thể xâm nhập thôi. Còn anh thì tôi không thiết, dù sao, anh vào tù 5 năm còn tôi tung hoành ở ngoài lâu rồi." Nói xong, không để ý vẻ mặt vặn vẹo của anh liền quay người rời đi. Cái cô cần chính là đáp án, Hắc Đế có lỗ hổng.


Thác Đạt ở phía sau nhìn cô, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Con ả chết tiết !


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện