Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Người về thực tại (3)


trước sau

Lâm Hiểu Khê mặc kệ lời Jack nói, tay cô luồn vào sâu trong tóc của Jack, " Jack, dù là Linh hay là Tiểu Khê thì cũng không đều thuộc về anh..." Vẻ mặt của người đang ôm mình trở nên vặn vẹo, cô đẩy anh ra, " Phải không ?"


Rầm.


Chiếc bình hoa bên cạnh phòng thay đồ bị rơi xuống sàn, lăn lóc, chất liệu làm ra nó đúng là hảo hạng, rơi mà không vỡ. Lâm Hiểu Khê biết cô lại thắng thế rồi, " Jack, làm sao đây..."


Jack cay nghiệt như muốn bóp chết cô, anh nắm lấy tay cô, " Tôi không cần có được cô, thứ tôi muốn ở cô, tôi sớm đã có được."


Lâm Hiểu Khê che miệng giả bộ, " Ồ, vậy thì hi vọng anh vui vẻ với phần lấy được từ tôi." Cô gạt phăng tay anh ra, " Còn muốn chơi trò chơi với tôi thì chúng ta chơi tiếp. Mấy năm trước Cố Trình Châu lựa chọn cái chết để cho Lâm Hiểu Khê một mạng, bây giờ Lâm Hiểu Khê có Hứa Luật Khôi ở phía sau, Jack, anh muốn mấy lần giết tôi nữa ?"


Không ngờ mà, con quỷ ác độc này, chơi đùa anh trong lòng bàn tay.


" Lâm Hiểu Khê, cô làm vậy tôi lại không bỏ được cô."


" Úi, anh bỏ được tôi hay không thì đối với tôi, anh vẫn phải cúi đầu yếu thế."


Thật muốn giết chết con quỷ cái này, Hàn nói đúng, Lâm Hiểu Khê là một con quỷ, vừa điên vừa tàn nhẫn, không sợ chết.


Lâm Hiểu Khê đi ra ngoài, thu lấy cho mình một nụ cười, " Mẹ."


Phượng Ngọc Trân đợi con gái thay đồ xong có chút chán nản nhưng vừa thấy cô bước ra, nháy mắt đã sáng lên, " Đấy, mẹ bảo rồi, con xinh lắm."


Lâm Hiểu Khê chiều lòng bà, lúc thanh toán rời đi, ánh mắt không khỏi quay đầu nhìn lại, người kia... đúng là thứ phiền phức.


Đi shopping một buổi chiều, Lâm Hiểu Khê và mẹ ngồi trong quán cà phê nghỉ ngơi. Vì muốn được thoải mái nên hai người đã ngồi ở ngoài cửa hàng. Lâm Hiểu Khê thấy bên kia đường là một nhóm người đang chơi nhạc, có rất nhiều người tụ tập lại ở đó xem. Hoá ra đây là cuộc thi, người chiến thắng thuộc về cô gái chơi guitar, còn cô bạn chơi vĩ cầm lại chỉ được về nhì.


" Mẹ thấy người chơi vĩ cầm chơi hay hơn mà." Phượng Ngọc Trân có vẻ như không phục kết quả.


Lâm Hiểu Khê lắc đầu, " Cô ấy vừa chơi sai một nốt."


" Vậy ư, mẹ không để ý." Phượng Ngọc Trân đặt tách trà xuống. Bà rút ra một tấm séc đưa sang cho vệ sĩ, " Hãy đưa cho bọn họ và nói đây là món quà từ người yêu nhạc." Vệ sĩ nhanh chóng đi sang đường, mọi người đều không ngờ sẽ nhận được một phần thưởng lớn vậy. Ánh mắt họ đổ dồn về hai người ngồi ở bên kia con đường. Chợt cô gái chơi vĩ cầm chạy vội sang phía họ, tay vẫn cầm cây đàn, " Chị là Vicber."


Lâm Hiểu Khê không ngờ có người nhận ra mình, cô tưởng cái tên mình sớm đã trôi vào quá khứ, " Hi !"


" Em đã thần tượng chị từ rất lâu rồi, em rất muốn được gặp chị." Cô gái kia thẹn thùng nói.


Cô nhìn cây đàn của cô gái này, nó đã cũ, chơi được rất lâu rồi, " Cảm ơn em, lúc nãy em chơi khá hay. Em có muốn phần thưởng gì không ?"


Cô gái kia nhảy cẫng lên, " Thật ư ?"


" Vicber không hề nói dối." Lâm Hiểu Khê cười tươi,cô gái này giống cô, trước đây cô cũng thần tượng nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm Anna Kim, cũng từng rất mừng khi được gặp người đó, chỉ là không ngờ, con trai của bà lại chết trong tay cô.


" Em có thể nghe chị đàn bản 'Người dưới ánh trăng' không ?"


Phượng Ngọc Trân vừa nghe yêu cầu từ cô bé kia thì có chút lo lắng nhìn Lâm Hiểu Khê, con gái bà không đụng tới đàn, lần trước...


" Được." Cô vậy mà lại đồng ý.


Lâm Hiểu Khê đứng dậy, " Có muốn chị đàn cho cả những người bạn của em nghe luôn không ?" Cô chỉ tay về phía bên kia đường. Mấy người kia cũng đang rất muốn hóng chuyện bên này.


Cô gái kia gật đầu không ngừng. Lâm Hiểu Khê cùng cô bé sang đường, có khá nhiều người nhận ra cô.


" Hi, mọi người có thể giành chút thời gian nghe tôi đàn được không ?" Lâm Hiểu Khê lịch sự hỏi.


Mấy người kia tản ra thành một vòng tròn, Lâm Hiểu Khê mượn cây đàn của cô bé, cô bé lúc đầu có hơi ngại vì đây là đàn cũ nhưng Lâm Hiểu Khê đã thuyết phục cô bé, " Ngốc, chị là Vicber mà."


Lâm Hiểu Khê đặt cây đàn lên vai, để má mình áp lên, cô thở dài một hơi, cây vĩ kéo trên từng sợi dây tạo thành những thanh âm du dương. Bản " Người dưới ánh trăng" đáng lẽ nên được thể hiện ở khán phòng bây giờ lại được tái hiện ở ngay công viên, lại do thần đồng Violin một thời thể hiện, rất nhanh đã thu hút sự chú ý. Lâm Hiểu Khê do vết sẹo cấn ở tay nên cầm khá bất tiện nhưng cô lại giống như không sao. Tiếng nhạc át đi tiếng ồn ào của con phố, dần dần, có người cũng đàn theo cô, tiếng đàn cô thánh thót, dù ban ngày nhưng khi nghe cô đàn vẫn cảm tưởng như bản thân đang được nghe thấy nhạc vào một đêm trăng buồn, có người cô đơn tự lấy vĩ cầm làm niềm vui. Khi bản nhạc chấm dứt, Lâm Hiểu Khê mở mắt ra, mọi người đều im lặng, dường như họ chưa thoát được khỏi đêm trăng trong tưởng tượng đó.


" Cảm ơn mọi người." Cô cúi người chào. Khi vừa đứng thẳng dậy thì cô bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của mẹ, cô mỉm cười, " Mẹ, đừng khóc."


Phượng Ngọc Trân đi tới ôm lấy con gái nhỏ của mình, " Mẹ cứ ngỡ sẽ không bao giờ được nghe thấy tiếng đàn của con." Lâm Hiểu Khê từ từ ôm lấy bà, " Mọi nỗi đau đều phải vượt qua."


Lâm Hiểu Khê cẩn thận trả lại cây đàn cho cô bé, " Em rất tài năng, chỉ thiếu một chút may mắn. Chị hi vọng một ngày nào đó em sẽ toả sáng."


" Em là Nhược Lan." Cô bé nói với cô, " Một ngày nào đó em sẽ giống như chị, trở thành Nhược Lan của vĩ cầm."


Lâm Hiểu Khê xoa đầu cô, " Cảm ơn em đã giúp chị có dũng khí chơi lại đàn. Nhược Lan, đừng bỏ cuộc."


Lâm Hiểu Khê cùng mẹ rời đi, Nhược Lan nhìn theo bóng lưng cô, rất nhiều năm sau, trên sân khấu ở rất nhiều nhà hát lớn, một cô gái phương Đông đã một lần nữa trở thành kì tích, họ gọi cô gái đó là người kế thừa hòn ngọc Phương

Đông, sẽ là một "Vicber" chấn động giới nhạc thuật, nhưng lúc đó cô gái đó lắc đầu, " Đừng so sánh tôi với chị Vicber, trên đời này chỉ có một hòn ngọc toả sáng. Vicber đối với tôi chính là hòn ngọc đó, tôi có thể được xuất hiện ở trên sân khấu này là bởi vì mùa đông năm tôi mười ba tuổi, Vicber đã cầm lấy cây đàn của tôi chơi một bản nhạc mà đến bây giờ có cố gắng thế nào tôi cũng không thể chơi được như vậy." Cô gái đó là Nhược Lan, trong tất cả các buổi biểu diễn của cô ấy luôn để riêng ra một chỗ, đó là của Vicber, là cô gái của ánh trăng.


Đoạn video quay lại cảnh Lâm Hiểu Khê chơi đàn nhanh chóng trở nên nổi tiếng, lúc đó mọi người mới dần nhớ lại hoá ra đã từng có một hòn ngọc toả sáng và kiêu hãnh như vậy. Nhưng nổi tiếng thì luôn đi kèm với phiền phức, không biết ai đã tiết lộ ra câu chuyện trong buổi tiệc chào mừng cô về nước, Lâm Hiểu Khê hét toáng lên đập đàn. Cũng có người kể lại câu chuyện vị hôn phu của cô, thái tử nhà họ Hứa đã dịu dàng khuyên nhủ cô lúc đó như thế nào. Rồi ở Pháp xa xôi, câu chuyện lại bị khơi mào, " Thần đồng violin Vicber không học hết chương trình, cô đã từ chối lời mời học lên cao của học viện.  Sau đó một đống lời đồn thổi bắt đầu lan ra. Lâm Hiểu Khê khi nghe những câu chuyện đồn đại này thì chỉ thấy buồn cười, hoá ra bọn họ quan tâm cô như vậy. Nhưng làm họ thất vọng rồi, cô đã chặn số rất nhiều cánh nhà báo muốn phỏng vấn cô.


Cô chỉ đăng một chiếc ảnh lên trên weibo của mình. Đó là bức ảnh do anh trai cô chụp lại ở bữa tiệc chào mừng đó, chiếc váy trắng đính đá sáng lấp lánh khiến cô như ngọc trai quý giá.


Khê V: Đừng nói nhiều về tôi nữa, hãy cứ bình yên mà thưởng thức nghệ thuật. ( đính kèm ảnh )


Ngay lập tức một làn sóng đã ập vào trang của cô, nào là khen ngợi, hỏi chuyện và cả thậm chí chê bai cô làm màu. Cô đọc được bình luận thì cười khanh khách. Lướt xuống thấy một bình luận mới nhất được đông đảo người quan tâm.


Khôi: Công chúa của anh.


Lâm Hiểu Khê: @Khôi vậy xem ra anh là tuỳ tùng của em rồi.


Khôi: @Khê V ừ, được ngủ với em mỗi ngày thì tuỳ tùng cũng được.


Shit.... shit


Lâm Hiểu Khê không khỏi cảm thán, cô mặc dù sống ở nước ngoài mấy năm nhưng không ngờ anh cởi mở thế này.


Tưởng Niên V: @Bách Niên, @JayVicber, @Tưởng Dạ, @Niên Vũ, @Ngạn Lâm ....


JayVicber: @Khôi .....


London Cheng V: hic, cháu nhỏ lớn cả rồi.


Lâm Hiểu Khê đúng là che mặt mà trốn mà. Một bức ảnh thôi có cần phải thế không.


Cùng lúc đó, trên mạng lại lan truyền thông tin về một vụ đào hôn. Trong đó nhân vật chính là nhà khoa học hàng đầu của thế giới Jack Din, người nghiên cứu thành công phương pháp gen nhân tạo. Theo lời kể thì Jack Din đã có vợ sắp cưới nhưng mấy năm trước, trong lúc cử hành hôn lễ thì cô dâu bỏ trốn. Có người đồn rằng vợ chưa cưới của Jack Din khá giống với Lâm tiểu thư.


Jack Din khi được phỏng vấn thì đã mỉm cười chia sẻ: "Lần đầu tiên gặp Lâm tiểu thư, tôi cũng tưởng đó là cô dâu bỏ trốn của tôi. Nhưng mà... có lẽ không phải rồi. Vợ chưa cưới của tôi cũng biết chơi đàn violin, cũng có một nốt ruồi ở cổ như cô ấy. Người quen nhận nhầm cũng không lạ. À còn nữa, cô ấy là Mặc Linh, không phải Hiểu Khê, hi vọng mọi người không tò mò quá nhiều làm ảnh hưởng đời tư của Lâm tiểu thư."


Sau đó bức ảnh cưới được tung ra, người xem không khỏi choáng ngợp, rõ ràng Mặc Linh mà Jack nói và Lâm Hiểu Khê của Tĩnh gia này là một người mà, chẳng lẽ trên đời này lại tồn tại hai người giống hệt nhau sao ?


Khi Lâm Hiểu Khê xem được tấm ảnh đó, chiếc máy tính đã bị cô đập nát. Không thể nào....


" Thấy chưa con nhỏ ngu xuẩn, tôi nói rồi mà, Linh và Tiểu Khê là một." Giọng nói từ trong sâu thẳm kí ức lại phát ra.


Lâm Hiểu Khê nhìn bản thân trước gương, cô tưởng như nhìn thấy một bản sao khác của mình, cô đã chán nản nhìn cô trong gương, " Cô rất cuộc là ai ?"


Người trong gương nhoẻn miệng cười, đưa tay lên, vết sẹo trong lòng bàn tay hiện rõ, cô ta nói, " Tôi là nỗi đau của cô."


******


Tuệ Anh: tiểu khê ver 2.0 xuất hiện rồi đây, để xem có cải tiến gì không ha !


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện