Trang trại đà điểu Highgate mỗi năm thực sự hấp dẫn không ít du khách, nhưng phần nhiều là người châu Âu. Còn những người Trung Quốc mắt đen tóc xanh như Tố Diệp thì rất hiếm. Thế nên dọc đường khi cô đi theo sau Niên Bách Ngạn , họ đã thu hút sự chú ý của không ít người. Cô xích tới, vô thức khoác tay Niên Bách Ngạn, thấp giọng hỏi: “Viên kim cương trên cổ em lộ rõ thế sao?”
Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn khung cảnh gần đó, mỉm cười ôm cô vào lòng: “Lần này đúng là vì sắc đẹp của em.”
Cô chợt đỏ mặt, mím môi cười ngốc nghếch.
Ông chủ của Highgate rất nhiệt tình với Niên Bách Ngạn, còn đặc biệt dành cho họ một căn phòng tốt nhất. Đứng trên ban công nhìn ra ngoài, rợp trước mắt là khung cảnh hồ nước xanh thẳm và những thảm cỏ mơn mởn, còn cả những nhị hoa đua nhau khoe sắc. Ánh hoàng hôn điểm xuyết trên mặt hồ như một lớp thủy tinh, đám mây tựa hồ rơi xuống khiến mặt nước trắng toát như được sóng nước tạt qua.
Khi ở Stellenbosch, Tố Diệp đã nhìn thấy ở gần vườn nho có người nuôi báo. Những con báo ấy thân thiện với con người không khác gì chó mèo. Thế nên khi đứng giữa đàn đà điểu, cô cũng không quá ngạc nhiên sao họ lại nuôi được những chú đà điểu đẹp đến thế.
“Ở đây có khoảng hơn mười vạn con đà điểu.” Khi đi dạo dưới hoàng hôn, Niên Bách Ngạn nắm chặt tay cô, nói với cô.
“Mười vạn con?” Tố Diệp kinh ngạc, tròn mắt nhìn những chú đà điểu đang nô đùa chạy đi chạy lại trước mặt: “Ông chủ trang trại yêu thương động vật thật.”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Sai rồi! Không phải yêu thương động vật mà là yêu tiền bạc và lợi nhuận.”
Tố Diệp nhíu mày, tỏ ý không hiểu.
“Em tưởng những chú đà điểu ở đây chỉ để ngắm thôi sao?” Trời nổi gió, Niên Bách Ngạn cởi áo vest khoác lên người cô rồi nói tiếp: “Highgate là một trang trại đà điểu nổi tiếng ở Nam Phi. Số lượng đà điểu ở đây là nhiều nhất. Điều kiện chăm sóc tốt cũng quyết định giá bán sẽ cao nhất. Cả một con đà điểu thì không nói, chỉ riêng trứng đà điểu và thịt đà điểu cũng có thể bán với giá hai ngàn đô la Mỹ”.
“Tội nghiệp quá!” Tố Diệp nhìn những con đà điểu vẫn còn đang chạy nhảy tung tăng trước mặt. Khó mà tưởng tượng được tình cảnh bi thảm khi chúng bị giết thịt đem bán.
Niên Bách Ngạn nhìn vẻ mặt xót xa của cô thì không nhịn được cười: “Con người đứng đầu trong mắt xích thức ăn, chuyện này cũng khó tránh khỏi.”
“Không phải ai đứng đầu trong mắt xích thức ăn thì cũng thèm khát tính mạng của các sinh linh khác đâu.” Cô thở dài.
“Nếu vậy thì chỉ có nước ăn chay thôi.”
Tố Diệp ngước mắt lên, mở đôi mắt to tròn, đáng thương nhìn anh: “Nhưng em thật sự vẫn thích ăn gan ngỗng.”
“Thế mới nói, cất ngay cái lòng thương hại của em lại, trừ phi em quy y cửa Phật.” Niên Bách Ngạn khẽ véo mũi cô một cái.
Cô kêu đau.
Tố Diệp vẫn tham gia cuộc thi cưỡi đà điểu. Cả một dàn đàn ông châu Âu, chỉ có mình cô là người phụ nữ châu Á bé nhỏ, lọt thỏm. Gần bảy giờ tối, Tố Diệp bắt đầu chuẩn bị trang phục xuất phát, thậm chí còn đeo cả kính bơi. Niên Bách Ngạn nhìn xong không biết nói gì. Còn cô thì giải thích là sợ sẽ có nguy hiểm xảy ra, việc bảo vệ đôi mắt là rất quan trọng.
Điện thoại vang lên, Niên Bách Ngạn đứng dậy đi nhận máy.
Tố Diệp rất thính tai, loáng thoáng nghe thấy có tiếng phụ nữ. Con ngươi cô đảo đảo, chủ động ôm chặt lấy anh từ phía sau, áp mặt lên lưng anh, đôi tai như được vót nhọn. Cô chỉ tức chiếc điện thoại không áp vào tai mình.
Là Bella. Cô ta đã tới Cape Town, gọi điện tới báo cáo với Niên Bách Ngạn lịch trình tiếp theo. Tố Diệp ôm lưng Niên Bách Ngạn, sau khi nghe thấy giọng Bella thì bĩu môi. Có phải trẻ con bảy tám tuổi đâu, đến nơi rồi còn phải báo với người lớn một tiếng. Đúng là đỏng đảnh!
Niên Bách Ngạn không đẩy cô ra, để mặc cho cô ôm mình. Anh vừa nghịch tay cô vừa nói chuyện với Bella. Anh báo sẽ ở lại Stellenbosch một đêm, bảo cô ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Cape Town. Rõ ràng Bella vô cùng ngạc nhiên với quyết định của Niên Bách Ngạn. Tố Diệp thậm chí còn nghe thấy tiếng thốt lên ngỡ ngàng của cô ta ở đầu kia điện thoại. Lòng cô càng thêm ngọt ngào, cánh tay ôm Niên Bách Ngạn bất giác siết chặt.
Sau khi Niên Bách Ngạn cúp máy, Tố Diệp mới thở dài than vãn: “Bạn trai của mình bị người phụ nữ khác dòm ngó đúng là chuyện nguy hiểm.”
Niên Bách Ngạn quay người lại ôm cô. Anh đứng tựa vào cửa sổ, bóng hình cao lớn che khuất ráng chiều. Tóc anh như được mạ một lớp màu hồng. Đôi mắt cười của anh lại đặc biệt sâu. Anh đưa tay tháo chiếc kính của cô xuống, nhìn vào mắt cô: “Diệp Diệp! Em thần hồn nát thần tính rồi.”
“Còn lâu í! Tại vì anh quá đẹp trai.” Tố Diệp giơ tay lên. Những ngón tay mảnh khảnh vẽ lại đôi lòng mày của anh, rồi cô chép miệng: “Các cụ nói cấm có sai, tìm một người đàn ông quá đẹp mã đúng là khổ tâm.”
“Thế tìm một người phụ nữ quá đẹp thì sao đây?” Niên Bách Ngạn uể oải ôm eo cô, gương mặt: “Anh có phải hết sức đề phòng không?”
Tố Diệp khẽ hừ một tiếng: “Trong mắt anh, em và Diệp Ngọc mỗi người một vẻ. Chỉ có ở trên giường anh mới khen em đẹp thôi.”
Niên Bách Ngạn cốc đầu cho cô nhớ: “Con gái càng thông minh thì càng hẹp hòi.”
Tố Diệp ôm đầu cười hì hì, cũng kết thúc chủ đề này tại đây. Cô ngẩng đầu, nhìn anh cười ngọt ngào. Nghĩ tới việc ánh mắt ai oán đó của Bella cứ anh nhìn chằm chằm nhưng trong mắt anh chỉ có cô, tế bào khắp cơ thể lại hưng phấn, sướng run người. Niềm tự hào dâng lên trong lòng còn có một chút hạnh phúc, vừa mừng vừa lo.
Một lúc lâu sau, cô nép vào lòng anh, nhẹ nhàng hít hà hơi thở của anh. Những tháng ngày bình yên này cô nguyện dùng bất cứ thứ gì để đánh đổi. Cô nũng nịu hỏi: “Anh bảo em cưỡi đà điểu có thắng không?”
“Tham gia cho vui không được sao?” Anh nhướng mày.
“Nghe nói quán quân sẽ được thưởng.”
Niên Bách Ngạn thở dài: “Giải thưởng còn chẳng đủ cho em mua một túi đồ lưu niệm.”
“Vậy sao anh không lén tài trợ thêm?” Tố Diệp mím môi, nâng khuôn mặt anh lên: “Giống như… lần trước khi em đạt điểm cao trong cuộc thi của công ty ấy?” Cô vẫn không nhịn được mà nói ra.
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại biết, sau vài giây ngẩn ngơ, anh cười khẽ: “Nếu đã không giấu được em thì giải thưởng lần này anh càng không tham gia.”
“Vì anh đã lừa được em lên giường sao?” Cô cố tình nói.
Niên
Bách Ngạn vò đầu cô: “Cái con bé này, ăn nói bạo dạn thật!”
“Em chỉ nghĩ ra lý do này thôi, đàn ông ăn xong là trở mặt.” Cô oán trách.
Anh cười: “Anh sợ nuôi to cái dạ dày của em lên thôi. Dù gì anh cũng phải giữ lại một chút quỹ đen cho mình chứ?”
“Thôi được rồi!” Tố Diệp cười càng ngọt hơn: “Nếu anh muốn tiết kiệm chút vốn riêng thì em nghĩ cho anh một cách.”
“Cách gì?”
“Anh cũng thi cưỡi đà điểu đi, chúng ta cùng được quán quân, thắng hai phần tiền thưởng, thế nào?”
Niên Bách Ngạn biết ngay cô chẳng có cách gì hay ho, anh cười khó xử: “Anh không biết cưỡi đà điểu.”
“Đơn giản lắm! Em cũng có biết đâu, nhưng anh thấy đấy em vừa học đã biết ngay.” Trông Tố Diệp có vẻ rất nghiêm túc.
“Thôi! Anh làm cổ động viên thôi.” Anh lắc đầu.
Tố Diệp chớp mắt: “Anh ngốc thật đấy! Cưỡi đà điểu mà còn không biết, thế thì anh biết cưỡi cái gì?”
“Cưỡi ngựa và… “cưỡi” em.” Nụ cười xấu xa chất chứa nơi đáy mắt Niên Bách Ngạn.
Lúc này Tố Diệp mới chợt hiểu ra. Cô bỗng đỏ bừng mặt, giơ tay phát nhẹ lên ngực anh. Người nghiêm túc như anh mà còn đùa cợt cái kiểu này.
Niên Bách Ngạn thì cười lớn một cách sảng khoái, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Khi chuyện tình cảm bên Nam Phi đang nhiệt tình như lửa, thì phía Diệp Lan có vẻ không được thuận lợi cho lắm. À không đúng, phải nói là cực kỳ khó khăn. Dưới sự chèn ép của mẹ mình, Nguyễn Tuyết Cầm, cô không thể không đồng ý một cuộc xem mặt hoang đường. Nhưng đồng thời cô cũng phát huy tính sáng tạo, tự chủ của con gái thời đại mới. Khi nhận được tin mật báo đối tượng xem mặt của mình là cậu chủ nhà họ Liễu, Liễu Tranh, đang chơi bời khí thế ở một quán bar thì cô chợt nảy ra một ý nghĩ. Sau khi lén chuồn ra khỏi nhà, cô lái xe tới quán bar đó, đút lót cho bảo vệ, thay một bộ quần áo nóng bỏng với một cô gái phục vụ ở đó, để quyết định do thám tình hình.
Trước giờ những tin đồn của tay họ Liễu này đều chẳng mấy hay ho, nhưng được cái hắn ta rất biết vờ vịt trước mặt người lớn. Diệp Lan muốn tới trước tìm hiểu độ phong lưu của hắn ta. Cô ăn mặc và trang điểm thành một nhân viên phục vụ, chẳng qua là muốn để hắn biết khó mà lui. Nghĩ mà xem, một cậu ấm con nhà giàu mà biết đối tượng xem mắt của mình còn có sở thích tới quán bar thác loạn, hắn ta còn đồng ý cuộc hôn nhân này không?
Nghĩ đến đó, Diệp Lan lại thấy cách của mình rất hay. Gương mặt nhỏ nhắn bị cô trang điểm không thể diêm dúa hơn. Đương nhiên kiểu trang điểm gợi tình này, cô đã phải đặc biệt gọi điện thỉnh giáo Tố Diệp một cách đầy thành ý. Ở đầu kia, tâm trạng của Tố Diệp có vẻ rất tốt, hiếm khi lại chịu dạy cô vài chiêu, cuối cùng còn quan tâm hỏi lý do. Diệp Lan nào dám thành thật khai báo. Cô đành trả lời qua loa vài câu để đối phó.
Quán bar vô cùng ồn ào, Diệp Lan đi thẳng về phía chỗ ngồi của tay họ Liễu đó. Từ xa đã nhìn thấy hắn trái ôm một người, phải ôm một người. Trông diện mạo thì cũng không đến nỗi nào chỉ có điều hành vi quá phóng đãng, khiến cả người cô nổi hết da gà.
Dưới ánh đèn sặc sỡ sắc màu, Diệp Lan đang định tiến lên thì nhạy cảm phát hiện ra những hành động bất thường của Liễu Tranh. Cô dừng bước, nheo mắt lại mới nhìn rõ mọi việc. Hình như hắn ta bỏ một thứ bột gì đó vào trong cốc của một người số những phụ nữ ngồi đó. Cô ta thấy vậy cũng không trách cứ và sợ hãi mà mỉm cười uống cạn. Chẳng mấy chốc cơ thể cô ta mềm như bông, tan trong lòng hắn ta. Hắn ta cười đắc ý. Người phụ nữ còn lại cũng dính chặt lên người hắn ta. Liễu Tranh uống một hớp rượu, rồi hôn hai người phụ nữ trong lòng.
Suýt nữa thì Diệp Lan nôn hết cả bữa tối ra ngoài!
Trời đất ơi! Có đánh chết cô cũng không lấy loại đàn ông này.
Trong lúc phẫn nộ, Diệp Lan đang định xuất hiện trước mặt hắn ta với tư cách một người hầu rượu diêm dúa. Ai ngờ cô vừa bước một bước thì tiếng nhạc ồn ã trong quán bar bỗng tắt ngấm, ngay sau đó ánh đèn điện sáng loáng được bật lên.
Khung cảnh của quán bar hoàn toàn đập vào mắt.
Có người đang ôm nhau nhảy, có người đang hôn nhau, có người đang làm tình, có người uống rượu một mình. Thậm chí ở một góc khuất còn có người đang trong cơn khoái lạc. Cả cậu chủ Liễu cũng không ngoại lệ. Cô gái vừa uống bột thuốc giờ đang quỳ dưới sàn nhà, vùi đầu giữa hai chân hắn ta.
Thế là, khi tất cả những cảnh tượng đó lộ diện, mọi người ai nấy đều không biết giấu mặt đi đâu.
Đương nhiên, Diệp Lan cũng được coi là một trong số những người đang xấu hổ. Cô chỉ cảm thấy mình sắp không có chốn chôn thân rồi. Nhưng điều khiến cô càng muốn độn thổ là người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào.
Xông vào là khoảng bảy, tám cảnh sát. Người đi đầu hét lên sang sảng: “Cảnh sát kiểm tra! Tất cả trật tự xếp thành một hàng đứng dựa vào tường!”
Đội trưởng Tố Khải cũng đứng trong đám cảnh sát, trên người là bộ cảnh phục trang nghiêm. Anh không nói gì, để mặc cho cấp dưới nhanh chóng kiểm tra, trong ánh mắt bình tĩnh có một sự nghiêm nghị.
Diệp Lan liếc mắt nhìn ngay thấy Tố Khải. Cô sợ tới nỗi chạy ngay tới trốn trong một góc tường. Cô cúi gằm, lòng thấm khấn vái các vị thần linh thổ địa, chỉ cầu mong đừng để Tố Khải nhìn thấy cô trong bộ dạng không ra gì thế này.